
nói yêu thương người khác? Anh không thể che chở cho Kat, người đã luôn yêu thương và ở bên cạnh anh. Anh hkong6 dám chác rằng, cái tình thương anh dành cho cô bao năm qua, dù đầy dù vơi, liệu còn có ích? Anh cũng không muốn đến phút cuối của cuộc đời, vẫn lừa dối cô - ngay cả khi, cô chấp nhận sự lừa dối ấy, tình thương giả mạo tình yêu ấy, thì anh cũng không muốn nó tiếp tục nữa.
Từ khi sinh ra cho tới tận lúc này, khi cái chết ở gần bên anh biết mấy, Khánh cũng chưa một ngày sống thật, sống đúng với mình. Anh làm người khác oan ức một, anh đày đọa bản thân mình mười. Viec6 hủy hôn với Kat là điều duy nhất anh có thể làm cho mình. Việc ngăn mọi cảm xúc của mình lúc này với Linh Lan, là điều duy nhất anh có thể làm cho Linh Lan và Kat nữa.
Nếu một ngày Khánh chết đi, bậu trời của kat, hay Linh Lan vẫn y nguyên màu xanh ấy. Nếu không nhìn thấy anh trên cuộc đời này, họ cũng sẽ khổ đau một vài ngày rồi quên? tình yêu thực sự vẫn ở ngoài kia chờ đợi tuổi xuân vẫy vùng của họ. Anh chỉ là một chấm rất nhỏ. Khi anh ra đi, chấm nhỏ cũng chẳng còn.
Nhưng còn mẹ thì sao? Còn cha thì thế nào? Cha mẹ chỉ có mình anh, anh ra đi dễ dàng như vậy, để lại gia đình mình. Quả thức, chẳng phải rất oan uổng sao? Khánh đã bao nhiêu năm từ ngày rời khỏi quê hương, chưa một lần quay trở lại. Là ngần đó năm, anh không gặp lại cha mình.
Đã đến lúc phải về rồi. Phỉa về thôi. Vì thời gian đối với anh lúc này, đã chằng còn nhiều nữa.
Nếu có chuyện gì phải đến, nó sẽ đến. Nếu Khánh phải ra đi sớm như thế này, đón nhận cái chết khi còn đang là một chàng trai mới ngoài hai mươi, thì anh cũng sẽ chấp nhận nó. Chẳng phải mỗi người sinh ra trong cuộc đời đều có một lý do? Đều mang trong mình một sứ mệnh? Sứ mệnh sống một cuộc đời lạ của anh, tới đây, có lẽ sắp chấm dứt rồi.
Khánh trở về Việt Nam đột nhột như một cơn gió. Làm mẹ anh không khỏi bất ngờ. Bà nhìn con trai với ánh mắt hoài nghi. Chúng ta đã xa cách nhiều quá, mẹ đã chẳng thể nhìn vào mắt con mà nhận ra bất cừ điều gì. con giấu mọi thứ trong suy nghĩ mình rất kỹ, những tâm sự được gói ghém một cách cầu kỳ và cất nơi đáy sâu tâm hồn u buồn ấy.
Kat nhất định không chịu buông tay. Từ ngày Khánh kéo Kat về, cô đã luôn suy nghĩ. Hóa ra, anhco1 tình cảm với người khác. Là anh rũ bỏ cô để tìm tới một tình yêu mời. Nhưng chuyện dễ dàng vậy sao? Không thể! Không thể dễ dàng được đâu. Vì Khành, cô đã rơi quá nhiều nước mắt. Kat đã không còn là Kat ngày hôm qua nữa rồi, Cô chỉ là một con mèo con đáng thương đang ướt mình trong nước... Trút đi cái bộ dạng xù xì, mạnh mẽ, cô cần được bào vệ. vì thế, sao anh có thể bỏ đi?
Cô tới Việt Nam sau Khánh vài ngày, tìm bằng được người mình yêu với rất nhiều thắc mắc. Vì sao anh lại muốn bỏ em? Vì sao anh lại ra đi như thế>? Những câu hỏi đại loại như vậy, Kat ngày nào cũng muốn hỏi, nhưng chẳng thể.
Ở bên cạnh anh, cô không vơi đi được nỗi cô đơn. Nhưng thà biết anh vẫn còn bên, để chịu nỗi buồn khi nói hai người. Còn hơn phải ở một mình, nhìn anh đi xa dần, mà bản thân bất lực, không làm gì được.
- Em cứ đi theo anh thế này? Liệu có ích gì?
- Sao anh cứ về đột ngột như thế? Mà chẳng nói một câu.
- Anh về thăm mẹ.
- Còn em, sợ anh trốn mất.
Tôi nhận được tin nhắn của Yoko trên facebook, khi đang trên đường từ Nội Bài về trung tâm thành phố: "Cậu bị điên à?" Tôi vừa cười, vừa trả lời Yoko: "Chuyện gì mà điên với khùng? Cậu nhớ tớ à? Tớ sẽ về sớm thôi."
Nghiễm nhiên tưởng rằng Yoko do xa tôi lâu ngày mà nhớ, nhưng sự việc lại hoàn toàn không như tôi nghĩ. Yoko hỏi tại sao tôi lại chen chân vào mối quan hệ của Khánh và Kat, và điều quan trọng hơn, tôi có coi Yoko là bạn hay không? Tại sao lại giấu nó chuyện này?
Hẳn Kat đã nói với Yoko điều gì đó, tôi cố gắng giải thích cho Yoko hiểu rằng, giữa tôi và Khánh hoàn toàn chưa có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng nó không tin. Đằng sau những gì tôi nói, hẳn có uẩn khúc, và tôi vẫn còn giấu điều gì đó. Nhưng, Yoko không hỏi thêm nữa. Cô ấy nói rằng, cô ấy tôn trọng tôi. Và tin tôi là người thông minh đủ để không làm chuyện ngu ngốc. Thêm một tin sét đánh ngang tai, Yoko nói: Khánh và Kat đang ở Việt Nam.
Đầu óc tôi quay như chong chóng. Tôi nghĩ mình sẽ về quê hương để tìm kiếm lần cuối những kỷ niệm xưa cũ đầy ấm ức ấy. Tôi nghĩ sẽ tìm về để cất nó thật kỹ, đem giấu nó trong nửa phần hồn đóng khép của mình. Nhưng tôi không nghĩ rằng, Khánh và Kat cũng sẽ ở gần tôi đến thế trong cuộc hành trình này. Liệu đây có phải thứ mà người ta hay gọi là định mệnh? Vẫn diễn ra một cách ly kỳ, đột ngột mà ta không thể nào dùng trí lực phàm trần để đoán biết được hay không?
Nhưng thôi, họ có ở đây thì sao? Bầu trời này là của chung, không của riêng ai. Làm sao có thể cấm đoán ai đó ngước lên nhìn nó cùng mình. Mảnh đất này, cũng là của chung, đều là quê hương của cả tôi và Khánh, làm sao có thể tránh, anh ấy sẽ trở về.
Lo lắng để làm chi? Hồi hộp làm gì? Khi àm, anh ấy về cùng bạn gái, làm sao, chúng tôi có thể dễ dàng chạm mặt?
Tôi thở dài, ngả mình trên ghế sau taxi, nhắm mắt, quên đi những cảm xúc cồn c