
ngừng vứt bỏ
cái cũ và dung nạp cái mới. Duyên phận của nàng và Cơ Anh đã kết thúc
rồi; nhưng sẽ nảy sinh duyên phận giữa nàng với những người khác, kể cả
với những người vốn dĩ tưởng rằng sẽ không bao giờ qua lại… ví như Hy
Hòa.
Năm đó, khi nàng phụng chỉ tiến cung đánh đàn cho Hy Hòa, nàng đâu
nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ trở thành chỗ dựa, thậm chí là chỗ dựa
duy nhất cho nữ tử này?.
Mà Tiểu Tiết Thái trước mắt cũng vậy.
Nếu Tiết gia không xảy ra chuyện, tiểu thần đồng cao ngạo. không coi
ai ra gì này sao có thể trở thành bạn tốt đến mức gần như có thể tâm sự
về bất cứ chuyện gì của mình?
Nghĩ đến đây nụ cười trên khóe môi Khương Trầm Ngư càng tươi hơn,
khiến đường nét ngũ quan nhìn lại càng dịu dàng ấm áp lạ thường.
Tiết Thái thấy nàng như vậy, bỗng thấy mơ màng, để thoát khỏi cảm xúc lạ thường này, hắn nhìn mày, nghiêm mặt nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi”.
“Ta đang nghe đây”.
“Nghiêm túc chút đi”.
Khương Trầm Ngư nhìn bộ dạng bé người lanh trí của Tiết Thái, không nhịn được cười phì một cái.
Quả nhiên, đầu mày của Tiết Thái càng nhíu chặt hơn, sau đó thấp giọng nói nhỏ một câu.
Sau câu nói này, nụ cười của Khương Trầm Ngư lập tức biến mất, trái
tim giống như mực đen chìm trong nước, nhấp nhô loang ra, lặng lẽ chìm
xuống.
Tiết Thái nói…
“Ta không tìm thấy tiền ở cơ gia”.
Câu nói này rất nghiêm trọng.
Khiến cho tất cả những thông tin Khương Trầm Ngư nắm được hiện tại
đều trở thành hư vô. Vì thế, nàng sững ra một lúc mới có thể sắp xếp lại tư duy, run run hỏi lại: “Cái gì?”.
Tiết Thái ngó nghiêng xung quanh: Họ đang đứng ở hướng chính Đông của hồ Phượng Thê, để tiện cho việc thưởng ngoạn phong cảnh, dọc bên bờ
không trồng cây mà xây một hàng lan can cao bằng nửa người. Đầu bên kia
chính là đại điện thiết yến tiệc. Cũng có nghĩa là, nơi đây vô cùng
thoáng đãng, không chỗ nào có thể ẩn nấp, cho dù người từ phía nào, đều
có thể nhanh chóng nhìn thấy.
Vì thế, sau khi thấy không có khả năng có người thứ ba nghe lén được
cuộc trò chuyện của họ, Tiết Thái mới miệng nói tiếp: “Sở dĩ ta trở về
muộn như thế là vì sau hoàn thành chuyện ở Giang Đô, ta tiện đường đến
thăm từng phân nhánh của Cơ gia và ngầm sai Chu Long điều tra triệt để
từng người trong đó. Cuối cùng chứng thực, con Cơ gia tuy giỏi dốt không đều, nhưng xét về tổng thể, đều có hai đặc điểm. Một là tay không có
thực quyền, hai là thấy không có dư tiền”.
“Sao có thể!”. Khương Trầm Ngư kinh ngạc kêu lên: “Theo thống kê mà
Hàn Lâm bát trí có được, năm Đồ Bích thứ nhất, Cửu khanh bãi miễn thất
khanh, các đại thần xuất thân đều hai tộc Cơ, Tiết mà ra…”.
“Tiết thị đã diệt vong”. Khi nói câu này, trên gương mặt trắng trẻo
của Tiết Thái không có bất cứ biểu cảm nào: “Tam khanh của Cơ gia cũng
hết nhiệm kỳ cáo lão vào năm Đồ Bích thứ ba”.
“Năm Đồ Bích thứ hai, thay Đô úy tướng quân, thăng cấp ba mươi bảy người, hết thảy đều là môn sinh của Kỳ Úc hầu!”.
“Chú ý họ là môn sinh, đều không phải họ Cơ”.
Năm Đồ Bích thứ ba, Cơ thị phụng chỉ xây dựng đê điều phòng lũ tốn một khoản lớn…”.
“Nhưng chẳng phải hiệu quả rất rõ ràng sao? Năm nay mùa hạ nước dâng cao, nhưng hai bờ sông Hoa Hà vẫn bình an vô sự”.
Khương Trầm Ngư ôm đầu, lẩm nhầm nói: “Đợi đã… ngươi đợi chút đã, để ta nghĩ kỹ xem… cũng có nghĩa là…”.
“Cũng có nghĩa là Hàn lâm bát trí đều bị phụ thân ngươi mua chuộc, cố ý dùng những sỗ liệu cũ này để giá họa cho Cơ thị! Mà sự thực là tư khi Cơ Anh đứng đầu Cơ thị đến nay,ngài đã từ từ không động thanh sắc, từng bước từng bước tước bỏ, làm yếu quyền thế của con cháu Cơ thị, khiến họ không có quyền để lạm dụng, không có tiền để tham ô”.
Khương Trầm Ngư nắm chặt hai tay, cảm thấy trái tim đập thình thịch thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.
Đây, đây… đây rốt cuộc là chuyện gì?.
“Nhưng… quốc khố thật sự trống rỗng”. Hàng ngày nàng lên triều bãi
triều cùng Chiêu Doãn, quốc khố có thật sự rỗng tuếch hay không đọc số
liệu là biết liền không thể làm giả, Chiêu Doãn cũng không có lý do gì
để nói dối.
Tiết Thái im lặng nhìn nàng một lúc, bỗng hỏi: “Ngươi cảm thấy, so
với những ám vệ mà phụ thân ngươi huấn luyện thì Sư Tẩu thế nào?”.
Khương Trầm Ngư vốn là một người thông minh, vừa gợi ý là đã hiểu,
nghe câu này xong, lập tức trầm ngâm, lúc sau mới trả lời: “Nếu luận về
thuật gián điệp, Sư Tẩu không bằng, nhưng nếu luận về võ công, ám vệ của ta không phải là đối thủ của hắn”.
“Thế thì, bọn Sư Tẩu từ đâu mà ra?”. Tiết Thái vừa nói vừa nở một nụ
cười mai mỉa: “Đừng có nói với ta họ đều đường đường chính chính được
huấn luyện từ trong ngự lâm quân ra nhé”.
Khương Trầm Ngư nhìn xuống đất. Đúng thế, võ công của Sư Tẩu cao
cường như thế, không phải dăm tháng nửa năm mà có thể luyện thành, chắc
chắn cũng giống như ám vệ của phụ thân, được huấn luyện từ nhỏ. Từ việc
Chiêu Doãn đồng ý cấp cho nàng hai tên ám vệ nữa có thể thấy, những
người này hoàng đế có rất nhiều, thế thì là ai đã thay y bí mật huấn
luyện ra những tử sĩ đó? Là ai không ngừng nghỉ cung cấp những người này cho Chiêu Doãn? Cho dù là ai, có mộ