The Soda Pop
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327362

Bình chọn: 10.00/10/736 lượt.

mang th chấp niệm thấu tận xương cốt: “Tại sao

không nói kỹ? Ta cũng muốn nghe”.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng bật mở một bóng người che khuất ánh đèn, xuất hiện trong tầm mắt.

Mái tóc trắng xóa như tuyết, thân hình cao gầy yểu điệu, nàng ta

ngước mắt, ánh sao cũng phải kém sắc, nàng ta nhếch môi vạn vật cũng

phải nhạt màu.

Nàng ta chính là đệ nhất mỹ nhân của bốn nước – Hy Hòa.

Trước sự xuất hiện của Hy Hòa, Chiêu Doãn đương nhiên vô cùng chấn động, nhảy khỏi ghế lần nữa: “Hy Hòa, nàng, sao có thể…”.

“Sao ta có thể đến đây?”. Hy Hòa cười rạng rỡ, bước vào cửa, sau đó

đóng cửa lại: “Đương nhiên trong vở kịch lớn đêm nay là một trong những

vai chính ta không thể không đến”.

“Nàng không phải… bị điên sao?”. Chiêu Doãn nhìn nàng ta với vẻ khó

mà tin nổi, chỉ trong một canh giờ trước, Hy Hòa lộ giương đôi mắt mờ

mịt với biểu cảm của đứa trẻ con dụi vào lòng y uống thuốc, nhưng phút

này, nàng ta lại thong thả, cực kỳ phong nhã bước vào, thần sắc bình

thản, nụ cười lay động lòng người, đúng là tuyệt thế.

Biểu cảm của Chiêu Doãn trong nháy mắt đã biến thành Phẫn nộ: “Nàng

khi quân! Nàng dám giả điên lừa trẫm! Nàng, nàng, nàng và nàng ta liên

thủ…”.

Khương Trầm Ngư thở dài một tiếng khe khẽ: “Hoàng thượng, hoàng thượng sai rồi”.

“Trẫm sai cái gì? Lẽ nào bây giờ Hy Hòa vẫn đang bị điên?”.

“Đúng là phu nhân bây giờ không điên. Nhưng trước đó, nàng ta điên thật…”.

Khương Trầm Ngư vẫn chưa nói tiếp, Hy Hòa đã đi qua, nhẹ nhàng đặt

tay lên vai nàng, mỉm cười nói: “Không cần giải thích, thật thật giả

giả, là điên là ngỗc, đối với ta bây giờ mà nói căn bản không còn quan

trọng nữa. Ta chỉ muốn nghe… chân tướng của Cơ gia”.

Một câu nhẹ nhàng lại mang trở lại sự thâm trầm nghiêm trang vốn có của căn phòng.

Trong đáy mắt Chiêu Doãn lóe lên một tia dị sắc, sau đó y chầm chậm,

thâm hiểm nở một nụ cười: “Không thể có Chân tướng. Nàng không nói ra

được đâu”. Y chỉ Khương Trầm Ngư trước tiên, rồi sau đó chỉ Hy Hòa: “Còn nàng cũng không nghe thấy gì hết”.

Khương Trầm Ngư và Hy Hòa đều im lặng nhìn y.

“Còn đợi cái gì nữa? Điền Cửu!”. Chiêu Doãn sầm mặt xuống.

Thế nhưng, căn phòng vẫn lặng phắc như tờ, ngoài ánh nến thi thoảng cháy bùng lên, phát ra tiếng xèo xèo ra, không còn gì khác.

Chiêu Doãn hoảng hốt: “Điền Cửu? Điền Cửu? Điền…”.

“Đừng gọi nữa, không có ai đến đâu. Điền Cửu không đến, La Hoành không đến, thị vệ bên ngoài cũng không vào đâu”.

Khương Trầm Ngư lạnh nhạt nói.

Chiêu Doãn run giọng: “Nàng, nàng đưa Điền Cửu đi đâu rồi”. “Điền Cửu đi thăm người thân”. “Cái gì? Thăm người thân nào?”.

“Lẽ nào hoàng thượng không biết, Điền Cửu còn có một người anh em.

Anh em ruột. Hơn nữa người anh em ruột này của hắn vừa khéo cũng thành

ám vệ, cuối cùng còn được hoàng thượng cấp cho thần thiếp”.

Chiêu Doãn sắc mặt âm u nói: “ý nàng nói Sư Tẩu?”.

Khương Trầm Ngư vỗ tay: “Hoàng thượng có trí nhớ thật tốt vẫn nhớ ra tên của hắn”.

“Không phải hắn chết rồi sao?”.

Khương Trầm Ngư cười tươi rói: “Hoàng thượng thật là tin thần thiếp, thần thiếp nói thế nào thì tin thế ấy sao?”.

Nhưng rõ ràng ta đã nhận được mật báo Sư Tẩu đã chết…”.

Khương Trầm Ngư thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Đó là thiếp cố ý sắp đặt”.

“Cái gì?”.

“Sư Tẩu vì cứu thiếp đã thành tàn tật, người như hắn nếu có về cung

thì kết cục chỉ có cái chết, bởi quá vô dụng lại biết quá nhiều bí mật.

Vì thế, thiếp cầu xin sư huynh cố ý tạo cho hắn đáng vẻ bị trọng thương

không thể cứu chữa, lừa hết thảy mọi người, đưa hắn đến một nơi an toàn

để tĩnh dưỡng”. Khương Trầm Ngư nói đến đây, lại cười: “Mà một canh giờ

trước, thiếp sai người vờ như vô tình để lộ địa điểm đó cho Điền Cửu

biết, cho nên bây giờ hắn có lẽ đã đến thăm người thân đuy nhất trên cõi đời này của mình rồi”.

“Nói nhăng nói cuội! Người thân cái gì chứ! Ám vệ không có người thân!

Họ chỉ có người thân duy nhất chính là trẫm!”. Chiêu Doãn nhảy dựng lên.

“Đó là hoàng thượng tưởng vậy thôi”. Khương Trầm Ngư phản bác kịch

liệt, sự thất vọng trong mắt lại càng sâu đậm hơn: “Chính vì hoàng

thượng chưa bao giờ nghĩ cho người khác, nên nghĩ người khác cũng máu

lạnh vô tình như hoàng thượng, đến tình cảm anh em máu chảy ruột mềm

cũng chẳng màng, thậm chí trái lại còn sát hại chính ca ca có chung

huyết mạch với mình!”.

Chiêu Doãn bị đả kích nặng nề, hai chân mềm nhũn, toàn thân tê liệt ngã xuống ghế.

Ánh mắt y đờ đẫn nhìn về phía xa, miệng lẩm nhẩm một câu: Ca ca?”.

Đúng thế. Ca ca. Cơ Anh, chính là ca ca của hoàng thượng”. Tiếng sấm

đùng đoàng như thể đặc biệt vang lên để hưởng ứng câu nói này, tiếp theo đó là cơn mưa như trút nước giữa đêm cuối thu lạnh lẽo.

Nước mắt Hy Hòa cũng cùng lúc lăn xuống, thân hình yếu mềm lảo đảo rồi loạng choạng ngồi phịch xuống chiếc giường gấm…

Có lẽ, người duy nhất có thể trấn tĩnh chỉ có Khương Trầm Ngư, nhưng

ngón tay đang cuộn trong tay áo của nàng cũng không chịu nghe lời mà run lên bần bật.

Sau cùng, điều nàng đang nói chính là bí mật lớn nhất của Bích quốc,

liên quan rộng lớn, can hệ nặng nề, có thể nói là chưa từng có từ xưa

t