
ới nay. Một khi bị tiết lộ hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Trong tiếng mưa rào rào, giọng nói của nàng giống như một đóa hoa
quẩn quanh dưới đáy nước đã nhiều năm, giãy giụa, xoáy tròn, cuối cùng
ngoi lên khỏi mặt nước: “Rất lâu rất – lâu về trước đã lưu truyền một bí mật như thế này về gia tộc Cơ thị Cơ gia có ‘Liên thành bích’ và ‘Tứ
quốc phổ’ hai vật này có thể giúp gia tộc vĩnh viễn chiếm vị trí đứng
đầu trên. Triều đường, đứng ở vị thế bất bại. Nhưng rất lâu rất lâu rồi, không ai có thế nhìn thấy hai vật này. Cha ta từ khi trở thành hữu
tướng đã luôn tìm kiếm hai vật này hòng lật đổ Cơ thị, nhưng lãng phí
biết bao tài lực nhân lực mà vẫn không thu hoạch được gì. Đến năm Đồ
Bích thứ tư, ông cảm thấy vạn sự đã chuẩn bị đầy đủ, không thể nhẫn nại
thêm, bắt đầu… xuống tay đối với Cơ Anh”.
Trong phòng im lặng như tờ, hai người đang lắng nghe cố nhiên đều im
lặng, còn người nói thì tâm thân đều tan nát. Có lúc Khương Trầm Ngư cảm thấy mình đã không còn ở trên nhân thế từ lâu, hiện giờ người đang điều khiển cái xác của nàng là một người nào khác. Nếu không, làm sao giải
thích được nàng có thể kể về câu chuyện đáng sợ như thế một cách bình
tĩnh đến vậy? Bình tĩnh đến mức như đã chết rồi.
“Một mặt cha thiếp âm thầm mua chuộc trọng thần trong triều đặc biệt
là Hàn lâm bát trí, thực sự tốn tâm cơ để bọn họ ra mặt chỉ trích Cơ
Anh, một mặt khác lại cùng Vệ Ngọc Hành giăng bẫy chờ Cơ Anh chui đầu
vào rọ. Cuối cùng, ông đã thành công, ông dùng cái cách rất hạ lưu nhưng rất trực tiếp, rất hiệu quả, giết chết danh thần một đời. Mà điều khiến thiếp kinh ngạc là tại sao hoàng thượng lại dung túng cho ông làm
chuyện này! Dung túng cho ông chặt đứt cánh tay mạnh nhất của mình! Cơ
Anh chẳng phải là thần tử được sủng ái nhất, được tín nhiệm nhất của
hoàng thượng sao?”. Khương Trầm Ngư nói đến đây, ánh mắt từ trên người
Chiêu Doãn chuyền đến người Hy Hòa đang nằm sóng soài trên giường mà
không nói nổi lời nào: “Bây giờ thiếp lại biết được một chuyện, đó chính là Hy Hòa phu nhân từng là tình nhân Cơ Anh. Hy Hòa bị hoàng thượng cố ý cướp đi trên tay Cơ Anh giống như năm đó đã từng cưỡng ép thiếp vào
cung vậy”.
Hy Hòa gượng cười, nhưng khóe môi chưa nhếch lên biến thành một tiếng thở dài không thành tiếng.
“Tại sao? Tại sao hoàng thượng một mặt trọng dụng Cơ Anh, một mặt lại đi cướp nữ nhân của chàng? Tại sao Cơ Anh rõ ràng có thể nói là không
thể thiếu đối với Bích quốc, nhưng hoàng thượng lại đồng ý cho giết
chàng? Trong suốt một thời gian dài, chuỗi câu hỏi này đã khiến thiếp
mất ăn mất ngủ, suy nghĩ muôn vàn. May mà… thiếp không phải chờ đợi lâu, rất mau chóng, ông trời đã cho thiếp câu trả lời. Chính là tối thái hậu qua đời…”.
“Thái hậu? Là thái hậu nói cho nàng biết?”. Trong phút chốc Chiêu Doãn kích động hẳn lên.
“Trước khi thái hậu từ trần, chỉ có một mình thiếp ở cạnh giường, bà
đã nhận nhầm thiếp thành một người khác, người có tên là Lang Gia. Mà vị Lang Gia này chính là mẫu thân của Cơ Anh”. ầm ầm, lại một tia sét nữa
đánh xuống, khiến khung cửa sổ sáng bừng lên.
Khương Trầm Ngư nhìn Hy Hòa, nhẹ nhàng nói: “Ngày hai mươi chín tháng ba năm Đồ Bích thứ ba, phu nhân còn ấn tượng với ngày này chứ?”.
Hy Hòa dường như bị gợi nhớ đến ký ức gì rất đáng sợ, toàn thân run lẩy bẩy, trong phút chốc hơi thở trở nên dồn dập.
Trên gương mặt Khương Trầm Ngư nói lên một sự thương khó diễn tả
thành lời: “Chắc chắn phu nhân có ấn tượng. Bởi vì ngày hôm đó, phu nhân ở trong rừng hạnh, đợi Cơ Anh suốt một đêm. Mà chàng không đến”.
“Tại… tại sao ngươi lại biết?”. Giọng nói của Hy Hòa nghèn nghẹt, mỗi tiếng đều phải lách qua kẽ răng để phát ra.
“Sở dĩ chàng không đến, là vì… chàng bị người ta bán đứng, không thể
đến được”. Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, chậm rãi nói: “Mà tất cả việc
này đều bắt đầu từ ngày mùng mười tháng hai, ngày mẫu thân của công tử
qua đời…”.
Ầm ầm đùng đùng, sấm vang chớp giật, ánh sáng lóe lên chiếu xuyên qua giấy dán cửa sổ, tựa như đến tường vách cũng bị xé nát.
Cũng đưa câu chuyện về mùng mười tháng hai của năm Đỗ Bích thứ ba.
Đêm đó, Lang Gia bệnh nặng, tất cả người của Cơ thị đều tụ tập trong
nhà để đợi tin tức, nhưng bà không gặp một ai, chỉ gọi mình Cơ Anh vào
trong…
Cơ Anh vào trong gian tầm thấtbên trong chỉ thắp một cây đèn duy
nhất, thắp phòng nồng mùi thuốc, đù tính tình chàng luôn trầm ổn hướng
nội, cũng không nén nổi khóe mắt cay cay.
Đang định thắp đèn, Lang Gia trên giường bệnh lên tiếng: “Đừng, đừng thắp đèn… ta sợ sáng”.
Cơ Anh liền dừng tay, đi đến bên giường, nắm lấy đôi tay khô gầy của mẫu thân, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ”.
“Anh Nhi… con đến rồi”.
“Vâng, mẹ, con đã từ Hoa Hà trở về”. Mười ngày trước chàng bị Chiêu
Doãn phái đi sửa, đê phòng lũ, vừa đến Hoa Hà liền nhận được tin xấu,
lại vối vã trở về, vì thế người đầy bụi bặm, mặt cũng chưa rửa áo quần
cũng chưa kịp thay cực kỳ tiều tụy.
Nhưng Lang Gia nhìn chàng giống như nhìn thứ yêu quý nhất trên đời,
giơ hai tay ra ôm lấy mặt chàng, gọi mộ cách tràn đầy tình cảm: ‘Anh
Nhi… của mẹ, Anh Nhi