
ngoan…”
“Mẹ, con ở đây, con vẫn luôn ở đây”
“Con đồng ý với mẹ một chuyện”.
“Mười việc, trăm việc, con đều đồng ý”.
Nhận được sự đảm bảo của con trai, Lang Gia mỉm cười trong nụ cười ấy chất chứa rất nhiều nỗi tiếc nuối và xót xa khó diễn tả thành lời: “Con có biết tại sao ta muốn con dốc hết sức lực phò tá Chiêu Doãn không?”.
Cơ Anh ngây người đáp: “Là vì… y lấy tỉ tỉ”.
Lang Gia lắc đầu.
Cơ Anh lại nói: “Là vì y là hoàng đế tốt”.
Lang Gia khẽ thở dài: “Là vì… nó là đệ đệ của con”.
Ầm ầm, mưa rơi như trút nước, mặc ý rửa sạch vạn vật trên thế gian.
Rèm mi Cơ Anh nhướng lên rồi lại cụp xuống, rồi lại nhướng lên, trong con ngươi bấy giờ mới biểu lộ một chút bóng dáng của sự chấn động ngạc
nhiên. Lang Gia nhìn những biến hóa biểu cảm rất nhỏ đó, hài lòng gật
đầu: “Rất tốt, quả nhiên đã học được cách xử sự dù núi Thái Sơn có sụp
trước mắt cũng cũng không biến sắc… Mẹ rất hài lòng”.
Cơ Anh im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Con… có thể hỏi… tại sao không?”.
“Đương nhiên có thể, vì ta nhất định sẽ nói cho con. Bởi Vì…Đồ Bích… Vốn là thiên hạ của Cơ gia chúng ta!”.
Ầm ầm.
Ánh nến yếu ớt chiếu sáng Lang Gia đang trong cơn nguy kịch, năm
tháng đã ăn mòn hết sạch, ăn mòn triệt để nhan sắc và sức khỏe của bà,
nhưng lại bù đắp cho bà một đôi mắt trí tuệ.
Lang Gia, con gái của Chung thượng thư, thời thiếu nữ đẹp nhất kinh
đô được gả làm vợ của Lộc Đỉnh hầu Cơ Tịch, phu thê tình thâm, bên nhau
trọn đời. Nếu dùng tộc phả để ghi chép về người này, có thể chỉ có một
câu nhự vậy, nhưng đối với toàn thể Cơ gia mà nói, bà mới là công thần
thực sự.
Khi bà được gả cho Cơ Tịch, Cơ Tịch chẳng qua chỉ là một hầu gia hữu
danh vô thực, không có gì xuất chúng, nội bộ gia tộc Cơ thị hỗn loạn,
đấu đá lẫn nhau. Địa vi đệ nhất sĩ tộc vốn có cũng dần dần bị tranh
giành, bị ba tộc Khương, Tiết, Vương thay thế.
Sau khi bước chân vào Cơ gia, bà đã dùng mười năm chính sách cứng rắn để trị gia mới khiến Cơ gia phân tán tập trung trở lại, cuối cùng đã
đạt được thế cân bằng tứ đại sĩ. Vì thế, mọi người trong tộc đều phục
tùng mình bà, một lòng bội phục vị chủ mẫu của gia tộc này. Đến nay,
tính mạng bà nguy kịch, tất cả mọi người đều đến thăm hỏi, đợi lời trăn
trối lúc lâm chung của bà, mà không màng tới chủ nhân thực sự là Cơ
Tịch.
Từ nhỏ, Cơ Anh đã được mẹ dạy dỗ, tuy được dạy là phải độc lập tự chủ phàm chuyện gì cũng phải tự mình quyết định, nhưng đối với mẫu thân,
vẫn là bảo gì nghe nấy. Cũng vì thế cho dù mẫu thân nói gì đi nữa, chàng cũng không ngạc nhiên.
Cho nên, khi Lang Gia nói ra một câu nói đủ để khiến triều dã xáo
động, cực kỳ đại nghịch bất đạo đó, CơAnh cũng chỉ ánh mắt hơi lóe lên,
đầu mày khẽ chau, nhìn bà chăm chú.
“Lúc còn nhỏ chắc chắn con đã từng nghe đến chuyện Liên thành bích và tứ quốc phổ”.
“vâng”.
“Thế thì, con cảm thấy Cơ gia chúng ta thật sự có hai vật này không?”.
Cơ Anh lắc đầu.
“Trên thực tế, chúng ta có”.
Mắt Cơ Anh trong tích tắc mở rất to.
“Thái Tổ hoàng đế Quý Vũ khi dựng nước đã cùng ông tổ của chúng ta
kết nghĩa huynh đệ, vì thế cho phép Cơ gia đời đời hưởng tước hầu, nhưng sự thực còn hơn cả như thế – Thái Tổ vô sinh, không có con nối dõi, một người xuất thân từ lều cỏ cuối cùng làm nên bá nghiệp như ông cũng
không còn người thân thích nào khác. Cho nên, sau khi bàn bạc với ông tổ của con đã bỗng một đứa trẻ vừa mới chào đời ở Cơ gia đi, đứa trẻ đó đã trở thành Tuệ đế sau này. Tuy chuyện này giữ bí mật với bên ngoài,
nhưng khi Thái Tổ lâm chung đã kể lại chân tướng cho Tuệ đế, từ đó về
sau, Tuệ đế trọng dụng thần tử họ Cơ khiến cho Cơ gia một thời vẻ vang
không ai sánh kịp”.
Trong tiếng sấm, bà Lang Gia chậm rãi kể, giọng nói tuy yếu ớt, nhưng ngữ điệu vẫn trầm ổn, cực kỳ có sức thuyết phục.
“Trước lúc băng hà, Tuệ đế cũng truyền lại bí mật này cho Hiếu đế.
Hiếu đế lại truyền lại cho Đàn đế. Đàn đế truyền lại cho tiên đế. Vì
thế, hoàng tộc vẫn luôn biết rõ bí mật này. Cái gọi là Liên thành bích
kỳ thực để chỉ huyết mạch hoàng gia, chỉ cần Bích quốc vẫn còn thì không có chuyện Cơ thị chúng ta diệt vong. Nhưng, tiên đế… lại phản bội lại
lời hứa”.
Nói tới đây, bà Lang Gia cười lạnh lùng, nụ cười cực kỳ làn khốc.
“Bởi vì, ngài quá thích cô con gái của Vương gia đó, thích đến độ quên mất mình vốn họ Cơ!”.
Sau khi Hành Xu đăng cơ, định niên hiệu là Gia Bình. Năm Gia Bình thứ sáu, con gái út của Vương thị là Trăn Cơ vào cung, vốn chỉ là một tiểu
mỹ nhân. Nhưng Hành Xu lại một lòng say đắm nàng ta, ân sủng hết mực,
từng bước từng bước từ một mỹ nhân được phong lên làm quý nhân, rồi lại
phong làm hoàng hậu vào năm Gia Bình thứ chín, Vương thị sinh được một
hoàng tử, chính là thái tử Chiêu Thuyên sau này.
“Khi Vương thị đắc sủng, cả Vương gia đều phất lên đặc biệt là Vương
phụ, nắm trong tay đến bảy phần quyền lực của Bích quốc, bắt đầu tiến
hành chèn ép Cơ gia. Cha con nhu nhược, không có chủ ý, khi suy sụp nhất ngoài cái phong hiệu hầu gia ra, không có bất cứ thực quyền nào. Mắt ta nhìn thấy Cơ thị sa sút, cảm thấy không thể tiếp tục như thế nữa. Vì
t