XtGem Forum catalog
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325750

Bình chọn: 7.5.00/10/575 lượt.

ng là nhận đủ vinh sủng, vì thế trên thế gian này, không có thứ gì là ta không có được,

bao gồm cả nàng trong đó. Cho nên, ông trời cuối cùng đã không chấp

nhận, giáng một đòn chí mạng cuối cùng xuống ta”.

“Tiết Thái…”. Khương Trầm Ngư run run ấn lên cánh cửa, không thể

tưởng tượng nổi vẻ mặt của Tiết Thái khi nói những lời này ở bên kia

cánh cửa, hắn đang khóc ư? Lần duy nhất hắn khóc chính là lần khuyên

nàng xưng đế, nhưng lần đó hắn tuy lòng xao động, nhưng không phải là

kích động.

Băng Ly.

Danh hiệu mà Yên vương phong tặng kỳ thực là sự miêu tả chân thực về Tiết Thái. Cứng cỏi như băng đá, trong suốt như lưu ly.

Một con người như thế này, lại, lại… lại thích nàng. Sự thực này khiến cho cả trời đất đều trở nên ảm đạm.

“Nàng đi đi”. Tiết Thái mềm yếu nói.

“Ta không đi! Ta không đi! Cho dù ngươi có đuổi ta như thế nào, ta

cũng không đi! Trừ phi ngươi đi cùng ta!”. Khương Trầm Ngư cố chấp lắc

đầu.

Tiết Thái hít sâu một hơi, cười với một vẻ bất lực: “Nàng ấy… quả nhiên là khắc tinh của đời ta…’.

“Tiết Thái… ngươi, ngươi thật sự thích ta sao? Thế thì…”. Khương Trầm Ngư cắn môi, mỗi từ nói ra đều rất khó khăn: “Chỉ cần ngươi khỏe, khỏe

lên, ta, ta sẽ lấy ngươi… Ta sẽ lấy ngươi, được không? Cho nên, Tiết

Thái, ngươi đừng từ bỏ, ngươi ra đây đi, ta không tin bao nhiêu danh y

trong thiên hạ, bao nhiêu thuốc quý như thế mà không cứu nổi ngươi!”.

Bên kia cánh cửa, im lặng rất lâu.

Khương Trầm Ngư đợi một lúc, không kìm được lại đập cửa: “Tiết Thái,

Tiết Thái, ngươi có nghe thấy không? Ngươi có nghe thấy ta nói không?

Ngươi đã lên kế hoạch lâu như thế, còn ép ta phải làm hoàng đế, để dọn

đường cho quan hệ giữa chúng ta, sao lại có thể dừng lại ở đây? Ngươi

không thích ta sao? Hãy cưới ta đi! Cưới ta đi!”.

“Không kịp nữa rồi!”. Giọng Tiết Thái vô cùng vô cùng khản đặc, khản

đến mức khiến người ta cảm thấy dây thanh đới của hắn có thể đứt bất cứ

lúc nào.

Khương Trầm Ngư mặt trắng bệch như tờ giấy: “Gì cơ?”.

“Nàng còn nhớ cái lần Hy Hòa chết đó không, ta dùng chăn chụp lên đầu nàng, không cho nàng nhìn? Lần này… cũng như thế…”.

Khương Trầm Ngư run rẩy lảo đảo đứng dậy: “Tiết Thái, ngươi, ngươi sao thế? Bộ dạng của ngươi bây giờ… rất đáng sợ sao?”.

“Đúng thế. Cho nên, nàng không thể nhìn. Nếu như nàng thấy… cả đời

này sẽ toàn mơ ác mộng, hơn nữa mỗi lần nhớ đến lại là một lần đau khổ.

Còn ta, tuyệt đối không thể để lại nỗi đau khổ này cho nàng. Cho nên…”.

Tiết Thái nhẹ nhàng nói với nàng, bằng giọng điệu dịu dàng mà nàng chưa

từng được nghe: “Không được nhìn. Trầm Ngư, không được nhìn”.

“Tiết Thái…”.

“Ta đã nói hết, nàng… đi đi”.

“Tiết Thái”. Nước mắt đầm đìa trên gương mặt Khương Trầm Ngư.

Tiếng bước chân lạo xạo, loáng thoáng truyền tới từ đầu bên kia cánh

cửa, sau đó, câu nói cuối cùng của Tiết Thái vang lên: “Thực ra, hôm nay nàng có thể đến đây thăm ta, ta thật sự… rất vui”.

Sợi dây cuối cùng ở nơi sâu thẳm cõi lòng nàng cũng vì câu nói này mà đứt phựt, Khương Trầm Ngư chỉ cảm thấy mắt mình bỗng dưng nhòe đi, sau

đó, sương mù dày đặc màu đỏ như máu tươi bao phủ, che hết tất cả cảnh

vật trước mắt.

Nàng ngất đi.

Đến khi Khương Trầm Ngư tỉnh lại, trên mắt đã bị băng một dải lụa, có thể lờ mờ cảm thấy mình đang ở trên xe ngựa, bánh xe lăn lộc cộc, chòng chành lắc lư.

Nàng sờ dải lụa: “Chuyện gì thế?”.

Bên cạnh, giọng nói của Giang Vãn Y vang lên dịu dàng: “Hoàng thượng, bệnh mắt của người tái phát, lần này tương đối nghiêm trọng, cho nên

phải điều trị cẩn thận. Hơn nữa… Tiết tướng dặn dò chúng thần đưa người

về kinh, cho nên, bây giờ người đang trên đường về kinh.”

“Muội không đi!”. Khương Trầm Ngư giãy lên muốn ngồi dậy: “Muội không đi, muội phải nói chuyện với Tiết Thái, muội còn phải…”.

“Tiết tướng chết rồi!”. Giang Vãn Y lạnh nhạt nói một câu, nàng run lẩy bẩy.

“Huynh… nói gì?”.

“Sau khi hoàng thượng ngất, Tiết tướng vô cùng lo lắng, dặn dò chúng

thần đưa người về kinh, nhưng dặn dò được một nửa thì không nghe thấy

tiếng nữa, chúng thần vội vàng phái người vào trong, thì phát hiện Tiết

tướng đã… ngừng thở”.

“Cũng có nghĩa là… đến nhìn mặt hắn lần cuối muội cũng không được

nhìn?”. Có lẽ vì không nhìn thấy gì, nên KhươngTrầm Ngư trở nên yên

tĩnh, không còn kích động nóng nảy như lúc đập cửa nữa.

Giang Vãn Y nhìn nàng một cách thương xót, “ừ” một tiếng.

Cả người Khương Trầm Ngư không hề nhúc nhích.

Giang Vãn Y nhẹ nhàng cầm tay nàng, khẽ nói: “Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi”.

“Muội không khóc”.

“Hoàng thượng…”.

“Muội không thể khóc. Mắt của muội đang đắp thuốc, nếu muội khóc,

nước mắt sẽ làm trôi hết thuốc”. Khi Khương Trầm Ngư nói câu này, giọng

nói vẫn còn run rẩy, nhưng biểu cảm đã bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Giang Vãn Y sờ lên dải lụa băng mắt nàng: “Ba ngày sau là được tháo băng, hoàng thượng có thể nhìn thấy trở lại”.

“Muội biết rồi. Cho nên, muội không khóc”. Khương Trầm Ngư cầm tay

hắn, giống như đang nắm chặt chỗ dựa cuối cùng của mình, nói từng tiếng

một: “Muội sẽ mau chóng khỏe trở lại, sau đó, muội sẽ đích thân đưa tiễn Tiết Thái. Truyền