Insane
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324303

Bình chọn: 9.00/10/430 lượt.

ếu rệu. Thế nhưng cậu ta vẫn còn đang tức giận, Tô Vận

Cẩm nghĩ, việc gì phải để ý nhiều thế làm gì, đằng nào chắc cậu ta cũng về nhà

ăn Tết, chỉ cần trong lòng cậu ta vẫn có cô, thì có bực bội đến mấy cô cũng

vượt qua được. Có cậu ta ở bên, có lẽ thích ứng với cuộc sống ở Bắc Kinh cũng

chẳng khó khăn đến thế, có điều, vi phạm cam kết với đơn vị đã kí biên bản ghi

nhớ sẽ phải chịu trách nhiệm ra sao, cô có phải vì việc ấy mà phải đền bù một

khoản tiền lớn hay không… Một khắc trước khi mơ hồ ngủ thiếp đi ngay trên chỗ

ngồi, cô vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này.

Lúc Tô Vận Cẩm thỉnh lại thì đã nửa đêm, toa ghế cứng ban đêm không tắt đèn,

hành khách tứ bề ai đánh bài thì đáng bài, ai nói chuyện thì cứ nói chuyện, vẫn

còn ồn ào nhộn nhịp lắm. Cô ngó ra nhìn tên của tram vừa mới đi qua, ngồi trên

tàu suốt mười mấy tiếng đồng hồ, quãng đường cuối cùng đã qua một nửa. Cứ như

là cảm ứng được cô đã thức dậy, Tô Vận Cẩm còn đang sửa sang lại đầu óc rối

bung, chiếc điện thoại trong túi đã rung lên. Trông thấy số gọi đến thân quen,

nhịp tim cô bỗng nhiên gấp gáp.

“Em đang ở chỗ khỉ nào thế? Ồn chết đi được”. Cho dù cách nhau qua điện thoại,

Tô Vận Cẩm vẫn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng Trình Tranh nhíu mày

nhăn nhó nói chuyện, cô bất giác mỉm cười.

“Em đang trên tàu, anh ở đâu?”, Tô Vận Cẩm ngượng ngùng phải hét to vào điện

thoại, thế nhưng cũng sợ tiếng đì đoành, sầm sập của tàu hỏa che lấp mất giọng

cô.

“Tàu hỏa á?”, Trình Tranh câm lặng một hồi, sau đó cơ hồ cũng nghe thấy âm

thanh đặc trưng của tàu hỏa, “Em chạy lên tàu hỏa làm cái trò gì đấy?”

“Em… về nhà”, Tô Vận Cẩm có đôi chút hụt hơi.

“Ha!”, Trình Tranh ở bên đầu kia phát ra tiếng cười cay đắng rất khoa trương.

“Anh không biết nói gì cho phải với người như em nữa, khó khăn lắm mới chạy qua

đây được, chẳng nói một câu nào đã chạy về nhà”.

“Ai bảo là em không nói một câu, là tại anh không nghe điện thoại của em đấy

chứ. Giờ này anh còn tới làm gì?”

“Vớ vẩn, em không chịu đi lên Bắc Kinh, anh không xuống đây thì làm thế nào?

Chả lẽ tách ra mỗi đứa một nơi?” Tuy thái độ của cậu ta vẫn đáng ghét là thế,

nhưng Tô Vận Cẩm lạ cảm thấy một luồng ấm áp vượt qua điện thoại lan tới. Cô thốt

nhiên cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói cùng cậu ta, thế nhưng chỉ thốt ra

một câu: “Anh chờ em… chờ em!”.

Tàu hỏa sau hai tiếng cuối cùng đã dừng ở một ga lớn, Tô Vận Cẩm chẳng nghĩ

ngợi gì xuống tàu ngay. Lúc ấy mới là 4 rưỡi sớm tinh mơ, trời vẫn còn chưa

sáng, thành phố bé nhỏ cô chưa từng đặt chân đến bao giờ vẫn còn phủ một màn

tĩnh lặng. Bảng báo giờ tàu hiển thị chuyến tàu tiếp theo đến thành phố G phải

bảy tiếng nữa mới khởi hành, cô không đợi được nữa, thế nên hỏi nhân viên ở đây

đường đi, rồi một thân một mình lếch thếch hành lý nhằm thẳng bến xe mà chạy.

Thành phố lạ lẫm, đường xá không một bóng người, Tô Vận Cẩm cúi đầu mải miết

bước quên bẵng cả nỗi sợ hãi phải đi đường một mình cùng cái lạnh giá sớm mai,

chỉ muốn nhanh thêm chút, nhanh thêm chút nữa, sớm gặp được con người mà lòng

cô đang nhung nhớ. Tận đến khi cô đã được toại nguyện ngồi trên chuyến xe

giường nằm đầu tiên xuất phát lúc 5 rưỡi chạy từ đây đến thành phố G, cô mới ôm

lấy khuôn mặt nóng bừng, khi ấy mới ý thức được sự điên rồ của bản thân.

Lúc chuyến se giường nằm nhếch nhác lộn xộn vô cùng đậu bến thành phố G thì đã

là chạng vạng tối một ngày trước Giao thừa, Tô Vận Cẩm theo dòng người tấp tểnh

xô đẩy chen ra đến cổng bến, chẳng ngoài dự liệu, giữa khung cảnh hỗn loạn đưa

mắt đã nhìn thấy cậu ta. Trong khoảnh khắc ấy, cô thốt nhiên cảm thấy thần kinh

trên cả cơ thể đang căng thít lại đã hoàn toàn chùng xuống, mệt mỏi tới mức

không thể nhấc thêm bước nào nữa, chỉ nhoẻn ra một nụ cười. Trình Tranh quả

nhiên cũng đã nhìn thấy cô, thế nhưng không vội bước về phía cô, vừa bực vừa

buồn cười ngó cô lom lom. Hai người đứng xa vài mét, ngăn cách bởi dòng người

qua lại không ngớt, chỉ nhìn nhau mỉm cười.

Cuối cùng Trình Tranh từ xa xa chìa bàn tay ra với cô, xung quanh vô cùng ồn ào,

thế nhưng cô vẫn hiểu được lời cậu ta.

Cậu bảo: “Ngốc ạ, theo anh về nhà”.

Đó là lần đầu tiên từ lúc cha sinh mẹ đẻ Tô Vận Cẩm ăn Tết ở ngoài, bên cạnh

chỉ có mình Trình Tranh. Bên nhà cô thì không sao, trong điện thoại cô chỉ nói

là tiếp tục ở trường kiếm việc, mẹ cô cũng không nói gì thêm nữa, thế nhưng

Trình Tranh, cậu ta là cậu ta là cậu quý tử vàng ngọc trong nhà, đã không ở bên

bố mẹ ăn Tết thì chớ, cũng không đến nhà cậu ruột, Tô Vận Cẩm rấta ngạc nhiên

khi thấy hai bác Trình lại ngầm đồng ý với cách cư xử này của cậu ta.

“Đồng ý mới lạ chứ”, Trình Tranh bảo. “Tuần trước anh nói với ông bà cụ là sẽ

không ở lại Bắc Kinh, cũng không về nhà, mà muốn đến thành phố G làm việc, bảo

các cụ chuẩn bị tư tưởng đi, mẹ anh còn rền rĩ một trận, nói là có người yêu

rồi quên cả mẹ. Về sau anh còn bảo với mẹ là năm nay anh không ăn Tết với bố mẹ

nữa, mẹ anh chỉ giận là không thể nhét anh vào bụng lại lần nữa thôi”.

“Biết thế nào bây giờ?”, Tô Vận Cẩm cười, nhưng đậm chú