
t âu lo.
Trình Tranh đắc ý cười bảo: “Anh nói với mẹ là, nếu mẹ cho phép con, mẹ sẽ có
thêm một nàng dâu, còn nếu không, đến con trai cũng chẳng còn. Phải thế mẹ anh
mới thôi than van ca cẩm đấy”.
Tô Vận Cẩm thốt nhiên im lặng.
“Còn bên cậu anh, mấy năm trước mợ di cư rồi, cậu anh với Chương Việt chắc chắn
là qua bên đó ăn Tểt”, Trình Tranh nói thêm.
Tuy chỉ là cái Tết của hai người, thế nhưng bọn họ cũng bày vẽ xôm tụ ra trò,
ngoài việc ở trong nhà đầu gối tay ấp, hai người còn dạo phố phường sắm một lô
hàng Tết. Trình Tranh lôi Vận Cẩm đi lăng quăng khắp nơi, Tô Vận Cẩm bây giờ
mới hiểu hóa ra cậu ta còn thông thạo thành phố này hơn cô nhiều, thì ra ngày
trước cậu ta đòi cô với Thẩm Cư An dẫn đi khắp nơi, chẳng qua là kiếm cớ mà
thôi.
Đêm Giao thừa, Trình Tranh dán chữ Phúc búa xua trong ngoài căn hộ, Tô Vận Cẩm
tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa cơm tất niên cho hai người, hóa ra lại rất ngon
lành, Trình Tranh ăn say sưa hào hứng. Ngày lễ truyền thống của Trung Quốc,
những địa điểm được chỉ định trong thành phố pháo hoa đì đùng, Trình Tranh nắm
tay Vận Cẩm chạy lên sân thượng xem, nhưng bị cách bao nhiêu nhà cao san sát,
chỉ có thể trông thấy tia pháo hoa mờ tỏ đằng xa, cậu ta tỏ vẻ trẻ con tiếc
kiễng chân lên. “Chỗ kia kìa, chỗ kia kìa, á, sao lại không trông thấy?” Tô Vận
Cẩm nắm lấy bàn tay cậu ta, mỉm cười nhìn theo hướng cậu ta chỉ, cô không nói
với cậu ta, nhưng thật ra đêm nay chẳng cần pháo hoa điểm xuyết nữa, chỉ cần có
cậu ta ở bên là đã lóng lánh đẹp hơn hết thảy trên đời rồi.
Nếu như thời gian đừng trôi, cứ ngưng lại khoảnh khắc này thì thật tốt, tận
nhiều năm về sau Tô Vận Cẩm nhớ lại cảnh này, trong lòng vẫn dợn nỗi ngọt ngào.
Thế nhưng cô biết, người ta không nên tham lam quá, vậy nên trong những tháng
ngày sau đó, bất kể thăng trầm gian khó ra sao, nhớ lại buổi đêm không được
ngắm pháo hoa này, cô vẫn cảm thấy quá ư đẹp đẽ.
Học kỳ cuối cùng của thời đại học tựa dòng nước chảy
cứ thế trôi đi. Trong số các bạn học xung quanh Tô Vận Cẩm, những người chưa có
việc làm đương nhiên là phải lần lượt kiếm tìm ngang dọc, ai đã tìm được việc
thì sinh hoạt như heo vậy, ăn rồi lại ngủ, tỉnh dậy lại túm năm tụm ba chơi
bài. Một số người thì nhất quyết đến thẳng đơn vị đã kí kết hợp đồng để thực
tập. Tuy nói là trường vẫn sắp xếp lịch học cả kỳ như bình thường, thế nhưng
phòng học mỗi giờ lên lớp đều đìu hiu vắng vẻ, đến việc bảo vệ khóa luận tốt
nghiệp cuối cùng, giáo viên hướng dẫn cũng đành châm chước cho những cô cậu đã
tìm được việc làm, chỉ cần không kém đến mức tệ hại thái quá thì đều giơ cao tay
đánh khẽ cho qua hết. So sánh với nhau, nửa năm cuối cùng này của Trình Tranh
bận rộn tối tăm hơn cô nhiều, trước nay anh vốn học hành cần mẫn, thiết kế tốt
nghiệp làm sao có thể qua loa xong chuyện, tận đến trung tuần tháng Sáu mới xử
lý xong xuôi hết thảy các lệ bộ liên quan đến trường lớp, trong thời gian này
anh cũng ký kết suôn sẻ với một viện thiết kế kiến trúc đặt tại thành phố G.
Viện thiết kế này vốn được sáng lập từ hồi thập niên 50 của thế kỷ trước, thuộc
một doanh nghiệp xây dựng nhà nước quy mô lớn,cũng là viện thiết kế kiến trúc
có thực lực vào loại mạnh nhất ở khu vực Tây Nam, đồng thời làm một trong sáu
viện thiết kế kiến trúc tổng hợp danh tiếng lẫy lừng nhất cả nước. Trình Tranh
không hề dựa dẫm vào điều kiện của bố mẹ mà có thể được một đơn vị như thế này
tuyển dụng quả là một việc không dễ dàng. Nói là vậy, chứ trong lòng Tô Vận Cẩm
hiểu rõ, bảo là không cần đến trợ lực của gia đình, thế nhưng dựa vào tình
nghĩa bạn bè cùng đại học của vị viện trưởng viện thiết kế này với bố Trình Tranh,
anh ở trong đơn vị cũng thuận lợi hơn người khác nhiều.
Hai người đã kết thúc khoảng thời gian bốn năm đại học như thế, bắt đầu nếm
trải những tháng ngày thuộc về thế giới chỉ riêng hai người trong căn hộ nhỏ
của Trình Tranh. Bố mẹ Trình Tranh vốn định đổi cho con trai một căn hộ rộng
rãi hơn chút, nhưng một mặt Tô Vận Cẩm chủ trương đủ xài là ổn, mặt khác căn
nhà cũ này nằm trong khu thương nghiệp phát đạt thuộc vành đai vàng của thành
phố, lại cách nơi làm việc của cả hai người không xa lắm, vậy nên việc đổi nhà
cứ bỏ qua là xong. Ông cậu Trình Tranh- Chương Tấn Manh- thông cảm cho cái tâm
lý không ưa gò bó của những người trẻ tuổi, cũng không nài ép bắt thằng cháu
chuyển về nhà mình ở, để mặc Trình Tranh tiêu diêu tự tại bên ngoài.
Khoảng thời gian ban đầu ngọt ngào hệt như truyện cổ tích, sáng sớm hai người
ăn xong điểm tâm liền cùng nhau rời khỏi nhà đợi xe đi làm, buổi chiều sau khi
tan sở lại hẹn hò cùng đi chợ mua đồ về nhà. Tô Vận Cẩm có bàn tay nấu nướng
rất cừ, nuông chiều đến nỗi vị giác Trình Tranh càng lúc càng khắt khe đòi hỏi.
Ăn cơm xong hai người hoặc thung thăng đi xem phim ở gần đó, hoặc dung dăng
dung dẻ dạo chơi khắp nơi, có khi tựa vai nhau xem ti vi ở nhà, sau đó chia sẻ
với nhau một buổi tối quấn quýt ngọt ngào. Khi ấy chẳng phải chỉ riêng Trình
Tranh cảm thấy mãn nguyện vô cùng, đến cả Tô Vận Cẩm cũng tin rằng