
việc nấu cơm dọn
dẹp thường ngày.
Còn Tô Vận Cẩm, gia cảnh đương nhiên còn xa mới bì được với anh, thế nhưng từ
nhỏ ở nhà, nhất là khi bố còn sống, cô cũng là hạt minh châu trong bàn tay bố,
rất ít khi phải lo liệu việc trong việc ngoài như bây giờ. Lúc mới về sống với
nhau, trước tiên là cô không chịu nổi cái ngờ nghệch chẳng biết gì việc nhà của
Trình Tranh, lại thêm bản thân cô về mặt này đúng là cũng tháo vát thành thạo
hơn anh thật, liền cứ thuận lẽ mà quấn vào người hết thảy mọi việc. Ngày này
qua ngày khác, cô khó lòng tránh khỏi cảm thấy ít nhiều mỏi mệt, đặc biệt là
những lúc đi làm về tương đối muộn, về đến nhà trông thấy anh cứ như đại thiếu
gia thu lu trước máy tính chơi điện tử, hoặc dứt khoát ở lỳ cơ quan đến mức về
nhà còn muộn hơn cả cô, vừa nhìn thấy liền mè nheo bụng đói. Cô còng lưng lau
nhà, mệt đến nỗi không đứng thẳng nổi người, thế nhưng anh lại ngồi một chỗ
chơi điện tử, đến nhấc chân cũng thấy ngại. Cứ mỗi lúc như thế, Tô Vận Cẩm đều
vô cùng tức giận, cô không phiền lòng làm nhiều thêm một chút, nhưng rất khó
chịu với cái vẻ nghênh ngang kiểu “ đại thiếu gia đương nhiên phải thế” của
anh. Cái nhà này là của hai người, cô với anh bình đẳng, ban ngày cũng làm việc
tám tiếng đồng hồ như nhau, dựa vào cái gì mà về đến nhà không cung phụng anh
không được?
Cô cũng thử giận dỗi, không làm gì hết, cơm không nấu, quần áo không giặt, nhà cửa
không dọn dẹp, xem anh làm thế nào. Ai ngờ anh cứng đầu cứng cổ trông phòng ốc
lộn xộn một đống coi như nhìn mà không thấy, sofa chất đống đủ thứ đò thì dẹp
sang một bên lấy chỗ ngồi, quần áo thì tích lại đến lúc không còn cái để thay
nữa liền vứt xuống phòng giặt đồ của tổ dịch vụ, quần lót thì dứt khoát mặc một
lần là bỏ, không có cơm ăn thì càng đơn giản, ở gần khu nhà có đầy rẫy nhà hàng
khách sạn, một cú điện thoại là đồ ăn sẵn đưa đến tận cửa. Cuối cùng vẫn lại là
Tô Vận Cẩm thực lòng nhìn không đặng nữa, chỉ đành chịu thua xuống nước, tiếp
tục làm ô sin miễn phí cho anh, cuối cùng còn bị anh chế giễu vài câu.
Có lúc Trình Tranh cũng xót cô, có nói là phải gọi người giúp việc theo giờ. Tô
Vận Cẩm trước sau vẫn cảm thấy không có nhu cầu đó, huống hồ cô biết rõ tính
tình của anh, tuy bản thân không thích mó chân động tay, nhưng các tiểu tiết
trong cuộc sống thì lại đòi hỏi rất cao, ví như các chất giặt tẩy thường ngày
phải là đồ tốt hẳn, xống áo hơi có chút xộc xệch nhăn nhúm là quyết không ra
khỏi cửa, người giúp việc theo giờ làm thế nào mà chăm chút từng li từng tí thế
được. Cũng may bộ phận làm việc hiện thời của cô là phòng chăm sóc khách hàng
của công ty, bình thường công việc đa phần chỉ là đón tiếp khách hàng, tư vấn,
gọi điện thoại, nói chung là cũng khá nhàn nhã, chỉ cần không quá hẹp hòi với
cái tâm tính dở dở ương ương của Trình Tranh thì cả việc công ty lẫn nhà cửa
đều có thể tạm coi là ứng phó ổn thỏa, có điều va chạm giữa hai người là khó
tránh khỏi.
Tô Vận Cẩm luôn bảo: “Trình Tranh, giặt đôi tất thôi mà cũng khó khăn thế ư?”
Trình Tranh lúc nào cũng ơ hờ đáp lại: “Nếu đã không khó, thế thì em đừng có vì
mỗi việc này mà phải đôi co suốt với anh làm gì”.
Với những đôi trai gái trẻ tuổi, khi chung sống với nhau, cãi cọ vặt vãnh do
những khác biệt về tính cách và thói quen gây ra cũng là việc hết sức bình
thường. Thế nhưng, Trình Tranh là một người tính tình nóng nảy, càng ở trước
mặt những người thân yêu, thói cả quẫy và trẻ con của anh càng bộc lộ chẳng
ngại ngần. Tô Vận Cẩm thì tính tình ngoài nhu trong cương, là một người bề
ngoài nễn nã bên trong cứng cỏi, miệng tuy không nói gì, nhưng những sự việc
trong lòng thấy đúng thì rất ít khi nhượng bộ, cho dù có những lúc phải nhất
thời nín nhịn anh, thế nhưng tích tụ trong lòng lâu dần, một khi đã bất mãn thì
dễ bộc phát theo lối cực đoan hơn. Hai người chẳng ai nhường ai, sát cánh bên
nhau mà chiến tranh lớn nhỏ liên miên không dứt, chỉ bởi tuổi trẻ tình nồng,
bao nhiêu tranh cãi cùng xung khắc thông thường đều được hóa giải trong cái quấn
quýt thân xác. Người xưa đã nói : Không phải oan gia không đụng đầu, có lẽ cũng
chính là như thế.
Trước dịp Tết năm sau đó, tin hỉ của Thẩm Cư An và
Chương Việt truyền tới. Chương Việt vui mừng hớn hở báo với Trình Tranh đầu
tiên, nói đều là người trong nhà, thiếp mời không cần phải đưa nữa, để anh và
Tô Vận Cẩm đúng ngày đúng giờ chủ động tới dự, cũng không quên nhờ hai người
xắn tay đỡ đần chuẩn bị. Khác với Chương Việt vốn ở nước ngoài nhiều năm, Thẩm
Cư An muốn theo đúng lễ tiết hơn nhiều, thiếp mời Tô Vận Cẩm là do anh đích
thân đưa vào tận tay cô.
Đó là giờ nghỉ buổi chiều một ngày mùa đông, dưới ánh mặt trời rạng rỡ hiếm
hoi, Tô Vận Cẩm và Thẩm Cư An hẹn nhau ở một nhà hàng nhỏ ngay gần công ty cô.
Nhìn anh từ tốn đẩy tấm thiếp mời tinh xảo về phía mình, Tô Vận Cẩm bảo : “
Thực ra Chương Việt đã gọi điện, bọn em đều biết cả rồi”.
Thẩm Cư An nói: “Chương Việt nói là việc của Chương Việt, bây giờ anh lấy danh
nghĩa của anh mời em, em biết mà, bạn bè thân thiết của anh đâu có nhiề