
a cậu ta khá thành thực, có vẻ như cô khóc
thật hay không đối với cậu ta đúng là một việc rất hệ trọng.
Tô Vận Cẩm không thể hiểu nổi tại sao lại nảy ra một
con người xấu xa đến nhường này, dốc sức đem việc chọc cho người khác khóc thảm
thành trò vui đùa.
“Tôi sẽ không vì cái loại người như cậu mà phải khóc”.
Cô cơ hồ rít lên mấy lời áy qua kẽ răng, chạy vụt đi như trốn khỏi phòng học,
vờ như không nghe thấy tiếng bàn tán rầm rầm đằng sau lưng.
Mối duyên nợ giữa Tô Vận Cẩm và Trình Tranh từ đây mà
kết thành. Từ sau sự việc ấy, cô đã từng thử chuyển xa khỏi cái chỗ xui xẻo đó,
thế nhưng cả lớp trên dưới đều không có ai chịu đổi chỗ với cô, cô cũng chẳng
muốn vì việc này mà đi gặp giáo viên, chỉ đành ép bản thân nhẫn nại, rồi chờ
đợi thời gian điều chỉnh chỗ ngồi lần kế tiếp mau tới.
Dù đã tự nhận mình xui xẻo, Tô Vận Cẩm vẫn không thể
hiểu nổi, Trình Tranh bình thường xem ra cũng chẳng giống một người ưa gây sự
rấy rà, thế mà tại sao riêng với cô lại ác mồm ác miệng như thế, động một chút
là cố tình khơi chuyện không hay.
“Riêng với cô”, đây đúng là một cụm từ ám muội, thế
nhưng Tô Vận Cẩm tuyệt đối không ngây thơ đến độ cho rằng Trình Tranh có suy
nghĩ gì đặc biệt với cô. Cô không thích đọc tiểu thuyết ái tình, càng không
thích chi tiết các cô gái ở độ tuổi này mê mẩn thứ nam sinh xấu xa “yêu em quá
nên đày đọa em”. Vẻ căm ghét dành cho cô toát ra từ con người Trình Tranh rõ
mồn một đến thế, giả dụ có người muốn thuyết phục cô rằng hành động của cậu ta
là biểu hiện của sự trân trọng mà một chàng trai dành cho cô, Tô Vận Cẩm chắc
sẽ cảm thấy người này có vấn đề về tâm thần mất. May là dường như chẳng có ai
xung quanh cho rằng cách đối đãi đặc biệt của Trình Tranh dành cho cô là xuất
phát từ tình cảm trân trọng đặc biệt của một chàng trai đối với một cô gái -
nếu nhất định phải gọi là đặc biệt, thế thì chắc chắn là cậu ta đặc biệt không
ưa cô.
Vậy nên Tô Vận Cẩm cứ như thể toạ trên thảm đinh ở
trước Trình Tranh suốt ba tháng, hằng ngày đồng thời với bao lo âu rối bời bởi
học hành, cô lại còn phải đối mặt với những trò khiêu khích và “chơi xấu”
thường xuyên của cậu ta.
Cô ghét cậu ta, buổi chiều đá bóng ở sân vận động
trường trở về, người nồng mồ hôi ngồi ngay sau cô, cô càng chau mày cậu ta càng
cố ý xáp gần hơn; cô ghét cậu ta trong giờ học thò cẳng chân dài xuống dưới ghế
cô, lại còn lắc qua lắc lại ầm ầm, làm cho cô ngồi trên ghế mà cảm giác lảo đảo
như bị say xe; ghét cậu ta cứ hay dùng ngòi bút chọc vào lưng cô, lúc gọi tên
cô cố ý nhấn mạnh chữ “Vận”; ghét cậu ta coi việc gây khó dễ với cô là chuyện
đương nhiên, nhưng cô chỉ mới hơi hơi gây ảnh hưởng tới cậu ta - giống như cú
tựa ra đằng sau của cô vừa xong, liền làm cho cậu ta nổi đoá lên; ghét cậu ta
với đám bè đảng gọi cô là “em gái quê”, cư như là sinh ra ở thành phố khiến bọ
họ đương nhiên cao hơn cô một bậc; ghét nhất hạng là cậu ta luôn tỏ thái độ
trên cao nhòm xuống mà dè bỉu, “Tô Vận Cẩm, đến câu này mà cậu cũng không biết
hay sao!” …
Những hành động tai quái của cậu ta nhiều không kể
xiết, thế nhưng, Tô Vận Cẩm biết rằng, cách hay nhất để đối phó với loại người
như Trình Tranh là không để tâm đến sự tồn tại của cậu ta. Cậu ta càng muốn gây
chuyện, cô càng không thèm đếm xỉa, thấy sự lạ không lấy làm lạ, cái lạ ấy tự
khắc phải thua.
Cô không hề yếu đuối, chỉ là không thích sinh chuyện.
Cứ mỗi lần Tô Vận Cẩm tức giận chống đỡ trò khiêu
khích của cậu, rồi sau đó lại lặng lẽ quay người đi, nhìn tấm lưng thẳng đờ của
cô, trong mắt Trình Tranh lại thoảng chút thất vọng. Cô tựa mạnh như thế vào
bàn học của cậu, khiến cho nét vẽ đường phụ trợ trong vở bài tập Hình học của
cậu biến thành một đường cong vút, thế nhưng lúc ấy cậu chàng chỉ để ý đến mớ
tóc buông xoà xuống bàn mình. “Đêm qua không chải đầu, tóc mềm phủ bờ vai, quấn
quít chàng bên gối, chỗ nào chẳng đáng yêu”.[1'> Ngữ văn vốn không phải là
môn tủ của Trình Tranh, thế nhưng trong đầu cậu lại chỉ riết róng nảy ra mấy
câu này, đến bản thân Trình Tranh cũng phải giật bắn mình, thế nên cậu buộc
phải nói phũ vài câu để đánh tan cái suy nghĩ quái gở ấy đi.
Cậu cười nhạo cô ngốc nghếch, rõ là cô tức giận rồi
đấy, thế mà vẫn giống hệt như bao bận từ xưa tới nay, cứ nhẫn nhịn, kìm nén,
nhất quyết không chịu nổi cơn tam bành. Trình Tranh, mày lại làm mọi sự bung
bét cả rồi, rõ ràng là mày chỉ mong chờ cô ấy nói một câu: “Cậu giảng cho tớ
một chút được không …”, giống hệt như cách cách nữ sinh khác nhìn vào mày đầy
chờ đợi vậy.
Thế nhưng, trước nay cô vẫn không nói ra. Cậu biết cô
sẽ không nói như thế. Cô nữ sinh thích mím chặt môi, lặng lẽ như một cái bóng,
cứ luôn cúi đầu. Thật ra Tô Vận Cẩm có một đôi mắt thật đẹp, nếu không có ngày
hôm ấy, Trình Tranh vĩnh viễn chẳng bao giờ phát hiện ra …
Hôm ấy, cậu nam sinh năm thứ hai Trình Tranh cùng với
bọn Chu Tử Dực túm tụm ở lối đi ngay trước lờp để “chém gió” với nhau. Chu Tử
Dực hỏi: “A Tranh, cậu chọn Ban Xã hội hay là Ban tự nhiên?” Anh chàng thờ ơ
đáp lời: “ Hỏi vớ vẩn, tôi đ