
g học rồi.
Trình Tranh nhặt vật đó lên như thể phản xạ có điều
kiện, nhằm bóng dáng cô gái đuổi theo.
Tô Vận Cẩm không nhằm hướng nhà vệ sinh mà chạy về
phía ki túc xá nữ, Trình Tranh đến khoảng giữa của con đường nhỏ nối từ lớp học
đến khu ký túc xá đã đuổi kịp cô, cậu giơ tay túm chặt lấy áo cô, khiến cô lảo
đảo dừng bước. Tô Vận Cẩm thở phì phò, ngẩng đầu nhìn cậu, đầu tóc rối tung,
khắp mặt lan vệt nước mắt.
Trình Tranh bị nước mắt của cô làm cho sợ đờ người,
chỉ là theo trực giác không thể để cô chạy mất như thế này. Cậu nhất định phải
nói điều gì đó với cô, không nói không được! Thế nhưng giờ đây cô đang ở cách
cậu có mười xentimet, chứa chan nước mắt, cậu lại hoàn toàn chẳng biết phải bày
tỏ cái gì, câm lặng hồi lâu mới lắp bắp thốt ra một câu: “…Việc ấy … nghe nói …
con gái các cậu mấy ngày thế này chạy nhảy mạnh sẽ bị đau bụng đấy”.
Tô Vận Cẩm sợ hãi lắc lắc đầu, hệt như trông thấy một
thằng điên, nước mắt càng tuôn ra xối xả, “Trình Tranh, rốt cuộc cậu muốn làm
cái gì? Tôi đã đắc tội với cậu lúc nào? Nếu có thì cậu nói ra đi, tôi xin lỗi
cậu thì không được hay sao?”. Lúc này cô không còn kích động như lúc đầu nữa,
chỉ cảm thấy rã rời, không biết mình cuối cùng sai ở đâu, tìm mọi cách nhẫn
nhịn, cuối cùng cậu ta vẫn không buông tha cô.
“Hôm đó ở chỗ hành lang, cậu ngoái lại nhìn tôi làm
gì, sau đó lại một mực ra vẻ không hề quen biết tôi, thế là ra làm sao, cậu nói
đi!”, Trình Tranh đang cơn luống cuống cũng không thèm để ý lý lẽ, cứ thế ương
ngạnh tuôn ra một câu, thế này mới biết, đây chẳng phải là nghi vấn bấy lâu của
cậu chàng hay sao?
Tô Vận Cẩm hoàn toàn không hiểu cậu ta đang nói gì,
“Tôi nhìn cậu lúc nào cơ, trước khi học cùng lớp tôi hoàn toàn không quen biết
cậu!”.
Tại sao lại như thế, ký ức của cậu về một người lại
sâu sắc tới vậy, người ấy lại chẳng có chút cảm giác nào? Trình Tranh chưa từng
gặp phải sự tình kiểu này, đến tác dụng lực cũng là tương hỗ, phương trình hoá
học thì cân bằng, năng lượng chẳng phải cũng bảo toàn đấy sao? Cậu làm cách nào
cũng không hiểu nổi, rõ ràng là cô đã quay đầu lại, nếu ánh mắt ấy không phải
nhìn cậu thì là nhìn ai chứ? Cậu không muốn cô ấy nhìn người khác, làm thế nào
đây?
Bời đang là thời gian tự học buổi tối, con đường nhỏ
tối tăm này ngoài hai bọn họ ra chẳng còn ai khác, ngọn đèn đường trắng bợt soi
xuống hai chiếc bóng kéo dài đan quyện vào nhau, thi thoảng từng làn gió đêm
khe khẽ thổi qua, lay động cành lá bên đường, phát ra thứ âm thanh vụn vỡ,
chẳng che đậy nổi tiếng thở gấp gáp của hai người.
Trình Tranh, cô ấy thực sự chẳng lưu lại chút ấn tượng
nào về mày cả, mày phải làm thế nào đây, rốt cuộc mày muốn làm gì chứ? Cậu
hoang mang tự hỏi bản thân, sau đó, trước khi đầu óc đưa ra câu trả lời, môi
cậu đã vô thức đáp trên mắt cô, hút cạn những giọt lệ, cuối cùng in trên đôi
môi cô, bỡ ngỡ xoay xoả.
Tận đến lúc bắp chân dội đến mọt cơn đau điếng, cậu
mới buông cô ra. Tô Vận Cẩm run rẩy lùi lại một bước, cố sức dùng tay quệt
ngang môi, cũng là quệt hết những kinh hãi cùng ngại ngùng trên khuôn mặt, quay
đầu đi tiếp. Lần này Trình Tranh không đuổi theo nữa, cậu chỉ sững sờ ngóng cô
cahỵ xa dần, rồi khe khẽ thốt lên: “Tôi chẳng muốn làm thế nào hết, chỉ là
không biết phải phải làm thế nào mới có thể khiến cậu nhìn đến tôi. Từ trước
đến nay đều là vậy.”
Cậu không rõ là cô có nghe hay không, trong lòng bỗng
nhiên sáng rõ như ngộ ra chân lý, hoá ra là thế … Hoá ra là thế!
Về đến cửa lớp, Trình Tranh trông thấy mấy cái đầu
đang tò mò nhòm ngó. Chu Tử Dực từ đám đó thò đầu ra, nhìn thấy cậu quay trở
lại, liền bám chặt lấy vai cậu, khẽ giọng hỏi: “Người anh em, vừa nãy cậu đuổi
kịp rồi không đánh con nhỏ đó đấy chứ?”.
“Phì!” Trình Tranh hất bàn tay đang đặt trên vai của
mình ra, không thèm trả lời thứ câu hỏi vớ vẩn như thế. Chu Tử Dực gượng cười
tiếp tục xáp lại: “Tớ bảo này, cậu đừng có nghĩ ngợi quá, thằng con trai nào
gặp phải chuyện này cũng cảm thấy cấu hổ nhục nhã như thế thôi mà”.
“Cậu biến đi, đừng phiền tôi”. Trình Tranh cười cười,
phởn phơ đi về chỗ ngồi, tâm tư vẫn còn đang chìm đắm trong vị ngọt ngào của
đôi môi Tô Vận Cẩm, cảm thấy trái tim này không còn thuộc về bản thân nữa, tự
nhiên cũng chẳng để ý đến ánh mắt cảm thông của bạn bè của bạn bè xung quanh
đang nhìn vào mình.
Chu Tử Dực thì thào phía sau cậu: “Anh chàng nay trúng
tà rồi, bị một con bé nhà quê sỉ nhục như thế, mà lại cười hớn ha hớn hở, chắc
không đến nỗi bị kích động quá độ thế chứ?”.
Cả buổi tối hôm ấy Tô Vận Cẩm không xuất hiện ở lớp
học nữa, lúc giáo viên trực đi kiểm tra chuyên cần, Mạc Úc Hoa nộp một tờ đơn
xin phép nghỉ học cho cô.
Anh chàng Trình Tranh “bị kích động quá độ” thì cứ
ngóng nhìn chỗ ngồi bỏ trống phía trước, cả buổi tối đều cảm thấy ngơ ngẩn.
Trong mắt các bạn học, mối quan hệ giữa Trình Tranh và
Tô Vận Cẩm sau “sự kiện băng vệ sinh” cũng chẳng có gì khác đi. Trình Tranh vẫn
thường xuyên vô cớ gây sự trên chọc Vận Cẩm như xưa, Vận Cẩm thì vẫn cứ im lìm
chống đỡ, bọn họ đều không