The Soda Pop
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323403

Bình chọn: 10.00/10/340 lượt.

không quên

kéo dài chút hơi tàn mà mơ mộng vẩn vơ.” Cô ngừng lại một chút, nói tiếp,

“Hoang đường quá nhỉ, chắc cậu cũng đang nghĩ là tớ với con người kia làm sao

có khả năng gì được?”

“Thực lòng tớ không nghĩ thế đâu…” Tô Vận Cẩm vội nói.

“Cậu có nghĩ thế thật cũng chẳng sao, tớ cũng không

mong ước có ‘khả năng’ gì cả.” Mạc Úc Hoa vẫn dõi mắt theo cậu nam sinh mặc áo

thi đấu màu trắng ấy, dường như đám đông ồn ào ngay bên cạnh chẳng hề dính dáng

gì đến cô, sân bóng rộng nhường này, chỉ có cô và cậu ấy mà thôi. Lúc này, Tô

Vận Cẩm mới lần đầu tiên phát hiện ra trên gương mặt tuy không được coi là diễm

lệ của Mạc Úc Hoa hóa ra lại có một thứ ánh sáng lung linh.

Tô Vận Cẩm nhìn sân bóng mà bỗng nghiên ngơ ngẩn,

không lâu sau khi nói xong những lời ấy với cô, Mạc Úc Hoa phân bua là vẫn chưa

hoàn thành bài luyện nghe đã lên lịch cho mình hôm nay, thế nên bỏ lại một mình

Tô Vận Cẩm trên sân bóng. Tô Vận Cẩm mất cả buổi vẫn không thể nào hết bần thần

vì trận oanh tạc dữ dội mà Úc Hoa vừa buông ra. Thực ra, tuy trên lớp, tiếp xúc

giữa cô và Mạc Úc Hoa cũng coi là tương đối nhiều, thế nhưng cả hai đều không

phải người nhiều lời, cũng không đến mức thâm giao, càng chưa từng có kiểu tỉ

tê tâm sự thế này bao giờ, cô không rõ vì sao Mạc Úc Hoa lại đem những tâm tư

bí mật chôn giấu trong lòng thổ lộ cho mình nghe, chẳng lẽ cô mong muốn tìm

kiếm chứng nhân cho một mảnh tình thầm không ước mong có được “khả năng” gì? Ít

nhất là, bao nhiêu lâu nay, Tô Vận Cẩm chưa từng tưởng tượng được rằng trong

lòng một cô nữ sinh có vẻ cứng nhắc hướng nội, toàn tâm trút vào học hành như

Mạc Úc Hoa lại có một mối tâm tình như thế.

Lòng dạ cô chìm đắm vào suy nghĩ riêng của mình, hoàn

toàn nhìn như chẳng thấy bao nhiêu tranh cướp kịch liệt diễn ra trên sân, khó

khăn lắm sực tỉnh lại, mới phát hiện bên cạnh mình có người đã ra về, hóa ra

trận đấu kết thúc rồi. Cô cũng tự nhiên theo dòng người tản ra, vẫn chưa đến

cổng sân bóng, một người mồ hồi ướt đẫm từ phía sau đuổi theo chen lên cạnh cô.

“Cậu đến làm gì, chẳng phải đã nói không hứng thú với

bóng đá hay sao? Nói một đằng làm một nẻo!”

Trình Tranh cố ý nói giọng lạnh lùng quái gở, nhưng

trên mặt lại là một nụ cười rạng rỡ. Tô Vận Cẩm lùi lại nửa bước, không để cậu

chàng vấy mồ hôi trên tóc lên người cô, chỉ rầu rầu nói: “Sân bóng có phải của

mình cậu đâu, ai cũng có thể đến.”

“Cậu đến lúc nào đấy, vừa rồi trên sân sao tôi không

nhìn thấy?” Có vẻ như tinh thần của cậu ta rất vui, không hề có ý định gây khó

dễ với cô.

“…”

“Sao, cú ghi bàn của tôi vừa rồi được đấy chứ?” Trình

Tranh không đế ý đến sự im lặng của Tô Vận Cẩm, hớn hở hỏi.

“Cú ghi bàn nào cơ?” Tô Vận Cẩm mặt mũi ngơ ngác.

Vẻ hớn hở của Trình Tranh đột nhiên khựng lại, hệt như

một đứa trẻ đang nóng lòng mong đợi được biểu dương bị tạt nước vào đầu. Hóa ra

sự chú ý của con người ở trước mặt cậu đây vừa rồi hoàn toàn không đặt lên cậu.

Đang định nổi cơn nổi cớ, cậu lại phát hiện ngay chính trong giờ phút này, ánh

mắt của cô cũng không nhằm vào cậu, mà hướng theo phía sau người cậu.

Tô Vận Cẩm đang nhìn anh chàng Chu Tử Dực đứng không

xa phía sau Trình Tranh, rất khó để tưởng tượng chủ nhân của khuôn mặt đẹp đẽ

lộ vẻ ngạo đời này gắn với Mạc Úc Hoa, cô nghĩ, cô có thể cảm nhận được nỗi vô

vọng của Mạc Úc Hoa khi nhìn ngắm cậu ta. Đương nhiên, cô cũng hoàn toàn không

ý thức được vẻ sa sầm như trời âm u chuyển sang mưa bão chỉ trong nháy máy mắt

ở Trình Tranh sau khi phát hiện ra điểm tập trung ánh nhìn từ mắt cô.

Trình Tranh ngoài tức giận ra còn có đôi chút khó tin,

cậu cứ ngỡ là cuối cùng cô đã chịu tới xem cậu đá bóng, tâm trạng vui sướng âm

thầm còn đáng kể hơn cả khoảnh khắc ghi bàn thắng, thế mà từ đầu đến cuối người

cô để ý hóa ra lại là anh chàng kia ư?

“Này, buông tay ra!” Tô Vận Cẩm vẫn chưa phản ứng gì,

đã bị Trình Tranh lôi đi mấy bước. Lúc này đám người ở xung quanh vẫn còn rất

nhiều, hầu hết đều là bạn học cùng khối lớp, vừa nãy mấy câu lúc Trình Tranh

đuổi lên nói với cô đã thu hút không ít sự chú ý rồi, bây giờ càng được thể mắt

nào cũng nhất loạt trông sang.

Tô Vận Cẩm đỏ bừng từ cổ lên đến mặt, dùng hết sức

giằng cánh tay khỏi Trình Tranh, nhưng làm sao có thể địch nổi với sức lực của

cậu trai trẻ, nhưng cô lại không dám hét toáng lên, sợ thu hút thêm nhiều người

chú ý, chỉ đành hạ thấp giọng giận dữ, “Trình Tranh, cái đồ thần kinh này,

người ta đều đang nhìn đấy, đừng có bày trò nữa, bỏ tay ra mau.”

Trình Tranh nghe thấy, hất luôn tay cô ra, “Cậu nào có

sợ người khác nhìn vào, chẳng phải cậu chỉ sợ hắn ta nhìn thấy hay sao?” Tô Vận

Cẩm không hiểu cậu ta đang nói cái gì, mạch suy nghĩ của cô và cậu ta không

cùng tần số với nhau, lúc này cô chỉ biết rằng cái cảnh này trong mắt người

khác thật quá ư ám muội, hận không thể đào một cái hố mà chui xuống luôn, muốn

mắng chửi cậu ta mấy câu, nhưng hỗn loạn tới mức nhất thời không nghĩ ra được

từ ngữ, càng không muốn dây dưa với cậu ta, chỉ muốn rời khỏi chốn này ngay lập

tức.

Sự im lặng và trốn trá