XtGem Forum catalog
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323320

Bình chọn: 8.00/10/332 lượt.

ời gian xả hơi ít ỏi

trên sân bóng” mà các thầy cô giáo ngầm cho phép. Trình Tranh với mười mấy bạn

học cùng khối lớp có chung sở thích thường xuyên đá giao hữu ở sân bóng của

trường, phát tiết bớt tình lực quá mức dư thừa ở độ tuổi thanh niên này. Sau

khi tự mình cảm thấy quan hệ bang giao với Tô Vận Cẩm đã bình thường hóa, cậu

bắt đầu giả bộ vu vơ mời mọc cô đi xem đá bóng.

“Bọn tôi chiều nay có một trận thi đấu với mấy cậu lớp

học thêm, đằng nào thì chút nữa cũng không có việc gì, cậu có muốn đi xem

không?”

“Chút nữa tôi có việc, tôi muốn về ký túc xá gội đầu.”

“Cậu gội đầu lúc nào chẳng được? Thế cuối cùng là đi

hay không đi, con gái cả lớp này đều đi hết đấy,” Trình Tranh cố nhún mình nói.

Cậu cảm thấy thái độ của mình đã đủ thành khẩn rồi,

thế mà Tô Vận Cẩm không hề nể tình chút nào cả, “Tôi chẳng hiểu tí ti gì về

bóng đá hết, đi cũng chẳng có tác dụng.”

Giọng Trình Tranh bắt đầu lớn hơn: Chẳng hiểu tí ti gì

thì học thôi, cậu không thể không có chút sở thích thể dục thể thao nào, cả

ngày im lìm lặng lẽ cứ như bà già ấy!”

Tô Vận Cẩm liếc nhìn cậu, “Ai bảo tôi không có sở

thích thể thao nào, tôi chơi cờ vây.”

Trình Tranh tức điên lên, trước khi bước đi còn bực bội

ném lại một câu: “Tô Vận Cẩm, có giỏi thì đừng có đến, cậu thử làm thế tôi xem

nào!” Tuy miệng nói thế, nhưng thực ra trong lòng cậu chẳng có ý gì cả, cậu

cũng không bít rõ nếu Tô Vận Cẩm không đi xem thật thì cậu sẽ làm gì được cô.

Như mọi lần, kết quả của việc tức giận với cô là phần buồn phiền luôn do cậu

hứng về.

Giờ ăn tối, Tô Vận Cẩm ngồi ở mép giường ký túc đối

phó với thứ đồ ăn ngàn lần như một của nhà ăn trong trường, hôm nay người trong

phòng thưa thớt khác thường, chỉ có cô với Mạc Úc Hoa đang ăn cơm vừa đeo tai

nghe luyện tiếng Anh, cả hai đều không nói gì, không gian im ắng, chốc chốc lại

vọng tới âm thanh huyên náo từ sân bóng ở phía xa xa.

“Không đi xem thật đấy à?”

“Ừ?” Tô Vận Cẩm nhìn Mạc Úc Hoa dường như còn đang

chăm chứ vào âm thanh phát ra trong tai nghe, không xác định được liệu có phải

cô bạn đang nói chuyện với mình không.

Mạc Úc Hoa ngồi đối diện cô, gỡ tai nghe xuống, chậm

rãi nói: Ăn no chưa? Đi xem đi.”

Tô Vận Cẩm cảm thấy kỳ quặc, vì Mạc Úc Hoa bình thường

cũng chẳng mặn mà gì lắm với loại hoạt động này hệt như cô.

“Tớ không hứng thú lắm với trò này.” Cô cúi đầu, vô

thức cầm thìa xúc xúc chỗ cơm còn thừa trong bát.

“Đi nào, cứ coi như là đi cùng tớ,” Mạc Úc Hoa giằng

cái bát trên tay cô, tiện tay đặt luôn lên mặt bàn ngay cạnh, sau đó nắm lấy

cánh tay Tô Vận Cẩm, kéo ra khỏi cửa phòng.

Tô Vận Cẩm theo Mạc Úc Hoa ra chỗ sân bóng vang dội

tiếng người, vẻ mặt nhẫn nhịn. Mạc Úc Hoa dắt cô len ra một góc nhỏ có tầm nhìn

tương đối ổn, nheo đôi mắt cận hai đi-ốp, trông thấy hai đội nam sinh lần lượt

mặc áo màu đỏ và màu trắng đang quần thảo trên sân. Trong đám khán giả bên sân

cỏ có không ít nữ sinh, không biết thứ khiến cho bọn họ thể hiện cuồng nhiệt

đến vậy suy cho cùng là bóng hay là người.

Cô đã nhìn thấy cậu ta rồi, cậu ta mặc chiếc áo thi

đấu màu trắng. Tô Vận Cẩm không hiểu vì sao mình lại dõi mắt kiếm tìm bóng dáng

con người ấy, có điều nhận ra cậu ta giữa đám nam sinh chạy đi chạy lại, không

ngừng hoán đổi vị trí này cũng chẳng khó khăn gì mấy. Cậu ta có dáng người dỏng

cao, làn da đen sạm tôn lên sắc trắng của chiếc áo thi đấu, không che nổi nét

hừng hực thanh xuân. Tô Vận Cẩm mù tịt về bóng đá, nhưng cũng không thể không

thừa nhận, tư thế di chuyển của Trình Tranh rất đẹp mắt.

“Ở trên cái sân vận động này, có mấy cô nữ sinh thực

sự xem “bóng đá” đây? Chẳng qua là tìm một cơ hội để có thể hướng về con người

ấy mà bạo dạn ngắm nghía với hò hét thôi,” Mạc Úc Hoa nhìn theo sân bóng mà

nói.

Tô Vận Cẩm còn đang định đáp lời, đã phát hiện hóa ra

sự chú ý của Mạc Úc Hoa không hề hướng vào cô, mà đang chăm chú đuổi theo bóng

người nào đó trên sân bóng. Tô Vận Cẩm tò mò bám theo ánh nhìn của Mạc Úc Hoa

để dò xem người mà cô dõi mắt theo là ai, không ngờ trong lòng được một phen

kinh ngạc, người mà cô ấy nhìn là Chu Tử Dực sao? Không thể có chuyện xảy ra

ngoài dự liệu như thế này được. Tô Vận Cẩm vụng trộm liếc Mạc Úc Hoa một cái

như để tìm bằng cớ, khuôn mặt tầm tầm ấy vẫn hiện lên vẻ cứng nhắc như từ trước

đến giờ. Cơ hồ cảm giác thấy ánh mắt của Tô Vận Cẩm, Mạc Úc Hoa quay đầu lại

nhìn cô, tỏ vẻ giễu cợt hiếm thấy mà nói rằng: “Phát hiện ra người tớ nhìn

không phải là thứ bảo bối mà mấy người các cậu ai nấy đều yên nên trong lòng

cũng yên tâm hơn một chút đúng không?”

Tô Vận Cẩm nóng ran mặt, “Cậu ta đâu phải của tớ.”

“Tớ còn chưa nói cậu ta nào, cậu đã lại tự tìm đúng

chỗ ngồi vào, có thể thấy là cậu cũng không phải căm ghét Trình Tranh đến thế

nhỉ,” Mạc Úc Hoa vừa nói vừa cười, thế nhưng nụ cười ấy rất nhanh thôi đã bị

cái tự trào tiếp ngay sau đó của cô xóa nhạt mất, “Xem ra cái gọi là ‘xao động’

của tuổi thanh xuân ai cũng không thoát nổi, đã bị đống tài liệu ông tập chất

ngất như ba quả núi đè đến mức chỉ sót lại một hơi thở, thế mà vẫn