
i vào trước mặt cậu, tim cậu đập nhanh
tới mức tự mình phải xấu hổ, đành vờ vịt vùi đầu vào đống sách vở, đầu óc một
bầu rỗng không, ngòi bút vạch như bay trên giấy nháp cả nửa ngày, hoá ra đều là
những đường nguệch ngoạc vô thức, hỗn loạn, rối bung. Cậu không thích đám nữ
sinh ngồi gần mình, ồn ào mà phiền phức, kể cả cô bạn Mạnh Tuyết bấy lâu nay
vẫn chơi thân thiết là thế, vậy mà nói đến việc định ngồi ở hàng trước cậu, cậu
cũng gay gắt gạt đi, nhưng Tô Vận Cẩm là ngoại lệ. Cậu thậm chí còn sợ rằng vẻ
nồng nhhiệt toát ra một khi mình ngẩng đầu lên sẽ doạ cho cô khiếp hãi mà chạy
mất. Lúc Chu Tử Dực gào lên câu ấy, cậu cuống quýt tít mù, đầu óc không nghĩ
ngợi gì, buột ngay ra cái câu khó nghe ấy. Lúc Tô Vận Cẩm nhìn cậu căm hờn, cả
người bị cơn giận dữ thiêu đốt bừng bừng, thiêu đốt luôn cả cậu tới nỗi lòng dạ
rối bời, nhưng trong lòng cậu dấy lên thứ niềm vui ác độc, rằng chỉ có thế này
cô mới để ý đến sự tồn tại của cậu, chỉ có thế này cô mới nhìn cậu chăm chú.
Tô Vận Cẩm, Tô Vận Cẩm, Trình Tranh thích cái tên này,
khẽ thốt trên môi ý vị du dương êm ái. Nhưng dựa vào cái gì mà cô lại thiêu đốt
thế giới của cậu đến nỗi lửa bừng rừng rực, trong khi bản thân cô sóng cả vẫn
chẳng động tâm?
Tô Vận Cẩm đương nhiên không thể phát giác ra mâu
thuẫn bên trong Trình Tranh, hầu như lúc nào cô cũng buồn khổ vì bệnh tình của
bố. Bệnh gan của ông ngày một trầm trọng thêm, bây giờ
ngay đến thời gian giảng dạy bình thường ở trường trung học ông cũng không thể
bảo đảm nổi, thân hình chẳng mấy chốc đã gầy sọp. Hồi chiều, lúc cô nói chuyện
điện thoại với mẹ, bà mẹ ở đầu dây bên kia khóc lóc nức nở, khiến gan ruột Tô
Vận Cẩm cứ nóng như lửa đốt. Cô tỏ ý muốn về nhà thăm bố, mẹ cô nghẹn ngào phản
đối, hiện giờ là thời điểm then chốt của kì thi đại học, không gì quan trọng
hơn chuyên tâm ôn tập. Nỗi đau buồn khó tỏ bày của Tô Vận Cẩm lúc này là: không
những không thể săn sóc cho bố, đến cả việc giành được kết quả tốt để mang tới
chút an ủi cho ông cô cũng không làm được, chẳng có ai thảm hại hơn cô.
Sau cuộc điện thoại với mẹ, suốt thời gian tự học buổi
tối cô cảm thấy toàn thân chẳng có chút khí lực nào, khó nói cho rõ là trong
lòng bức bối hay cơ thể khó ở. Tiếp đó, cô cảm thấy giữa hai bắp đùi tuôn ra
một dòng ấm nóng, nhà đã dột lại đụng mưa triền miên, sém chút nữa cô quên mất
đã đến kỳ “mấy ngày” đều đặn hằng tháng. Khó khăn lắm mới gắng gượng được đến
lúc giải lao giữa giờ tự học, Tô Vận Cẩm rút từ trong cặp ra một miếng băng vệ
sinh dự phòng, tính chạy vào nhà vệ sinh, thế nhưng áo quần trên dưới lại không
có cái túi nào nhét cho vừa miếng băng, cô nàng lúc quẫn loé ra ý hay, vơ ngay
lấy cuốn sách, kẹp miếng băng vào bên trong, rồi sấp ngửa nhằm cửa nhà vệ sinh
mà chạy.
Cúi gằm mặt, lại chạy vội, đến gần cửa lớp, Tô Vận Cẩm
đâm sầm vào một người.
“Tô Vận Cẩm, cậu chạy vội đi đầu thai đấy à?” Vừa nghe
thấy giọng của Trình Tranh, Tô Vận Cẩm đã cảm thấy “phát sốt”, tại sao chỗ nào
cũng có thể đụng phải “chòm sao ác” này? Đang định bỏ qua cậu ta để đi tiếp,
cậu ta lại cố ý chặn đường cô, “Hà hà, cậu xem mình kìa, mặt trắng bệch như
quỷ, trúng tà hay sao thế?”
“Làm ơn tránh ra được không, tôi, tôi phải ra nhà vệ
sinh.”
“Ra nhà vệ sinh mà cậu cầm cuốn Phân
tích tác phẩm văn ngôn làm gì?” Giọng điệu Trình
Tranh bỗng lên cao kì quái.
Mặt Tô Vận Cẩm càng trắng bợt, chẳng lẽ dây vào không
nổi, thoát khỏi chẳng xong? Cô không nói thêm nữa, lầm lũi lách vào khe hở bên
cạnh cậu ta, chen ra ngoài cửa.
Trông thấy thần sắc cô quái gở, Trình Tranh càng sinh
lòng nghi hoặc, không tìm hiểu một phen quyết không bỏ cuộc. Cậu giật phắt cuốn
sách từ tay Tô Vận Cẩm, “Dở hơi à? Đi vệ sinh mà còn đọc sách, cậu …”. Lời nói
chưa dứt, Tô Vận Cẩm đã nhoai người lên cướp lại như điên dại khiến cậu sợ phát
khiếp. Anh chàng cậy ưu thế chiều cao giật ra theo bản năng, không hiểu vì sao
hôm nay Tô Vận Cẩm lại có vẻ ương ngạnh điên cuồng quyết giành lại bằng được
cuốn Phân tích tác phẩm văn ngôn như
thế. Hai người một giằng một né, đang lúc co kéo, một vật trắng như tuyết từ
trong ruột sách rơi ra.
Trình Tranh dán mắt vào món đồ trên mặt đất, sững lại
đến năm giây, Tô Vận Cẩm thì đột ngột im phắc, chỉ nhìn đăm đăm vào cậu ta.
Kinh ngạc, hổ thẹn, tức giận, bao nhiêu uất ức nín nhịn bấy lâu, cảm giác khó ở
trong người, nỗi lo âu cho bệnh tình của bố …tất cả những tâm tư của cô tựa như
núi lửa phun trào. Cô từ từ khom người nhặt miếng băng vệ sinh lên, cúi đầu nhẹ
nhàng phủi phủi bụi trên đó, rồi ngay trước con mắt của bao người, thẳng tay
ném mạnh nó vào giữa khuôn mặt còn đang sững sờ ngay trước cô, điên cuồng gào
lên: “Cậu muốn chứ gì? Cho cậu, cho cậu đây này …”.
Cả phòng học trải qua không khí lặng phắc kỳ dị trong
vài giây.
Đến lúc Trình Tranh hoàn hồn, miếng băng vệ sinh tội
nghiệp ấy đã từ sống mũi thẳng tắp của cậu trượt xuống, lần thứ hay đáp trở lại
mặt đất còn con người trước sau chỉ làm tượng đất đã dùng tốc độ nước rút một
trăm mét chạy vụt ra khỏi phòn