The Soda Pop
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323420

Bình chọn: 7.5.00/10/342 lượt.

nh của Tô Vận Cẩm càng chọc cho

Trình Tranh tức điên lên, trước khi cô chạy đi cậu buột miệng bảo: “Cậu nhìn

hắn cũng chẳng làm được gì, ai mà thèm thích cậu?” Tô Vận Cẩm nghe thấy câu

này, người khựng lại một chút, sau đó vận hết tốc lực chạy ra khỏi sân bóng.

Cô không hề quay đầu lại, thế nhưng Trình Tranh biết

rằng câu nói ấy của mình đã phát huy tác dụng, cô ta làm cho cậu khổ sở đến

thế, cậu làm sao có thể để cho cô ta ra về như thể không có chuyện gì, nhưng

tại sao không thể cảm thấy một chút hả hê nào của việc trả đũa? Trong lòng vẫn

vang lên một giọng nói thì thầm hỏi đi hỏi lại: Tôi có chỗ nào không bằng cậu

ta?

Chu Tử Dực ở không xa đó theo lên, lấy tay đặt lên vai

Trình Tranh kiểu anh em thân thiết, không ngờ bị Trình Tranh hung hãn hất ra.

Cậu ta xoa xoa mũi không hiểu chuyện gì, cũng chẳng biết tại sao mình lại biến

thành bia đỡ đạn.

Trung học là một giai đoạn nhạy cảm, đặc biệt là

chuyện tình yêu giữa các cô cậu học sinh, vừa không giống cái dại dột ngốc

nghếch thời cấp II, nhưng cũng khác xa với cái thoải mái công khai ở bậc đại

học. Trong tim những thanh niên nam nữ tuổi mười bảy, mười tám, ai lại không có

ít nhiều tâm sự thầm kín, nhưng đến lúc lộ ra ánh sáng, vẫn không thể tránh

khỏi bị chụp lên cái mũ “yêu sớm”, trở thành đề tài bàn tán nóng hổi số một của

bạn bè cùng trường cùng lớp.

Sự tình giữa Trình Tranh và Tô Vận Cẩm ở lớp Tự nhiên

3 đã trở thành chủ đề bàn tán mới nhất ngoài giờ học của bạn bè cùng khối lớp.

Ban đầu nhiều người còn tỏ thái độ hoài nghi, anh chàng Trình Tranh – học hành

thể thao nổi trội, diện mạo xuất chúng, bình thường lại không thích tiếp xúc

với nữ sinh – làm sao có thể ghép đôi với Tô Vận Cẩm mờ nhạt chẳng ai hay biết?

Trước khi xuất hiện chủ đề gắn liền với Trình Tranh, rất nhiều người không biết

Tô Vận Cẩm rốt cuộc là ai.

Thế nhưng, có biết bao nhiêu “người mục kích” màn

giằng co ở cửa sân bóng đều kể rõ ràng xác thực, mọi người nhớ lại đầy đủ chi

tiết về cách cư xử vô cùng đặc biệt của cậu chàng với cô nàng khi xưa, hồi đầu

chỉ cho là thuần túy nhìn không thuận mắt, giờ xem ra chỉ là cái ngượng ngùng

giữa những người đang yêu mà thôi.

Bất kể những lời đồn đại sau lưng của bạn bè sôi nổi

ra sao, hai nhân vật chính của chủ đề lại có vẻ chẳng mảy may động tâm. Trình

Tranh đương nhiên là hằng ngày phải làm gì thì làm nấy, ai mà nhắc tới, cậu

chàng đều tỏ vẻ chẳng có gì liên quan đến các người; còn Tô Vận Cẩm bấy lâu nay

im hơi lặng tiếng, phải đối diện với những chỉ trỏ này nọ trên hành lang lớp

học và những lời thì thào đằng sau lưng đều coi như không nghe không biết. Hai

người ai cũng không biện giải gì, nhưng tù sau ngày hôm ấy cũng không hề bắt

chuyện với nhau.

Người đầu tiên không nín nhịn được là Chu Tử Dực, ngó

bốn phía không có người, bèn kéo Trình Tranh qua, dè dặt thăm dò, “Này, mọi

người đều đang nói là cậu lằng nhằng tình ái với ‘em gái quê’ đấy, cậu… đừng

nói với tớ là thật đấy nhé!”

“Cái gì mà ‘gái quê’, cậu đừng có gọi người ta cái

kiểu đấy.”

“Hà hà, lại còn bắt đầu bảo vệ con nhỏ đó cơ đấy, A

Tranh, không phải là cậu thích Tô Vận Cẩm thật đấy chứ?”

“Tôi thích cô ấy cũng có tác dụng gì, cô ấy đâu có

thích tôi.” Trình Tranh mặt mũi rầu rĩ.

Chu Tử Dực cẩn thận săm soi dáng vẻ của Trình Tranh,

đúng là cậu ta không nói đùa hay là nói ngược, “Tớ bảo này, A Tranh à, không

phải là cậu bị Tô Vận Cẩm dùng cái miếng băng ấy đập vào cho thành ngu dại rồi

chứ, cậu với con nhỏ đó, thật chẳng ra cái thể thống gì cả.”

“Khỉ gió, cậu mới bị cái thứ của nợ gì đấy đập cho

thành ngu dại, tôi với cô ấy làm sao? Đúng rồi…”, Trình Tranh hệt như vừa đột

ngột nhớ ra điều gì đó, ghé mắt ngó Tử Dực nói, “Tôi hỏi cậu, hôm ấy ở cửa sân

bóng cô ấy cứ nhìn cậu đăm đăm làm gì?”

“Quái quỷ, tớ làm sao mà biết cô tat nhìn tớ làm gì,

có ông giời làm chứng, học cùng lớp lâu như thế tớ với cô ta chưa nói với nhau

nửa lời, chẳng phải là con mắt của ai cũng ‘độc đáo’ như cậu thế đâu ạ. Có điều…

nói đi cũng phải nói lại, có khi tại cô ta cảm thấy tớ đẹp trai hơn cậu.”

“Xì…” Trình Tranh nhìn cái chàng tự mê đắm bản thân

đó, làm ra vẻ không thèm chấp, xong bước đi luôn. Chu Tử Dực ở đằng sau lưng

bồi thêm một câu chẳng có chút thiện ý: “Nếu Tiểu Mạnh Tuyết tội nghiệp mà biết

cậu phải lòng cái con bé nhà quê đó, không biết là đau lòng đến cỡ nào nữa.”

Trình Tranh ngoái đầu lại, nghiêm mặt, “Nói năng linh

tinh vừa thôi!”

“Mạnh Tuyết cậu có thể không để ý, còn chỗ Lão Tôn thì

cậu không thể không đếm xỉa gì, mọi người đều đang bàn tán việc của các cậu,

ông ấy có muốn không biết cũng khó.” Câu nói này thì không phải đùa vui. Lão

Tôn là giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ, bị học sinh gán vào chữ “Lão”, thực ra

tuổi cũng không nhiều, sau khi tốt nghiệp một trường Đại học Sư phạm trọng điểm

ở tỉnh ngoài, về đây giảng dạy đã được năm năm, là giáo viên môn Vật lý kiêm

chủ nhiệm lớp Trình Tranh. Lão Tôn chưa kết hôn, sau giờ học cũng thường xuề

xòa hỉ hả với đám nam sinh, trên sân bóng cũng cá mè một lứa, nhưng chỉ cần ở

cương v