
chỉ là
trong khoảnh khắc, cô cũng cảm nhận được bàn tay ấy tươm tướp mồ hồi, hồi hộp,
hơi run rẩy, tựa hồ phải vận ra toàn bộ khí lực để nắm chặt lấy cô. Tô Vận Cẩm
cứ như bị ám phải thần chú, đờ người ra để mặc cậu ta nắm tay cô đến đau nhức.
Thực ra tất thảy chỉ diễn ra trong mấy giây như lóe tia lửa điện, thế mà cô cảm
giác thời gian dường như ngưng lại, sau đó đôi tay ấy cũng buông ra vội vàng y
như thế. Tô Vận Cẩm vừa ngẩng đầu lên, đã trông thấy ngay vẻ mặt thản nhiên như
không của Trình Tranh.
Cậu ta không nói một câu, lấy chiếc micro khác ở trong
tay đưa ra trước mặt Tô Vận Cẩm.
Tay phải của Tô Vận Cẩm run run nắm chặt lại, tiếp
sau, cô tránh né ánh mắt của cậu ta, rồi nói một câu tỏ ý xin lỗi: “Ngại quá,
bài này tôi không biết hát.” Ánh đèn loa lóa trong căn phòng quét qua gương mặt
sáng sủa cương nghị của Trình Tranh, lượt này qua lượt khác biến ảo sáng tối
trên khuôn mặt cậu ta, thế mà vẻ ngoài của cậu ta không thể nhìn ra mảy may
thay đổi nào, đến cả bàn tay giơ micro ra cũng dừng sững giữa không trung,
không hề có ý định rút lại.
Xung quanh đã có người nhận ra cái không ổn trong
không khí lúc ấy, nhưng chỉ ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm thế nào để hóa
giải tình cảnh có phần sượng sùng này.
“Vừa hay, bài hát này tớ thích nhất.” Từ phía sau lưng
Trình Tranh chìa ra một bàn tay nhỏ nhắn, không giải thích gì mà giật lấy chiếc
micro Trình Tranh giơ lên. Chỉ thấy Mạnh Tuyết tay nắm micro, hơi nghiêng đầu,
cười mủm mỉm nhìn màn hình lớn, dường như không hề biết vừa rồi đã xảy ra
chuyện gì.
Tô Vận Cẩm khẽ khàng lên tiếng: “Cầm đi, tớ đi vệ sinh
một lát.” Cô lách người đi qua khoảng giữa Trình Tranh và bàn trà, cậu ta hoàn
toàn không có ý nhường đường cho cô, vai cô va vào cánh tay cứng cỏi của cậu
ta, trên người đôi chỗ đau râm ran.
Bước ra khỏi căn phòng ồn ào náo động, bên ngoài dường
như là một thế giới khác.
… Anh ngày xưa vô tư.
Và em ngày xưa trẻ trung khờ dại
Tình duyên cõi hồng trần, kết lại chỉ nhờ
thứ keo câm lặng giữa dòng đời vội vã
Có lẽ sai lầm của thế gian.
Hay là nhân quả từ kiếp trước
Hết thảy cuộc đời này, chẳng tiếc nuối để
đổi lấy phút giây quấn quýt đôi mình…
Xuyên qua cánh cửa đã khép, tiếng hát bên trong căn
phòng thấp thoáng vọng ra. Đây là ca khúc của La Đại Hựu thường ngày Tô Vận Cẩm
yêu thích nhất, trước nay cô chưa bao giờ dám hát thành tiếng, chỉ là thi
thoảng ngâm nga khe khẽ, thì ra cậu ta cũng biết.
Cô hít thở một hơi thật sâu, đã ra ngoài rồi, vậy thì
cứ thế nhằm hướng nhà vệ sinh mà đi. Ở chỗ ngoặt gần đến nhà vệ sinh, Tô Vận
Cẩm một lần nữa bị một thân hình cao lớn húc vào đến nỗi phải khẽ kêu lên, cô
bóp vai ngước mắt lên, vừa vặn trông thấy một khuôn mặt quen thuộc. Khuôn mặt
bình thường vẫn sẵn nét cười ranh mãnh của Chu Tử Dực lúc này mang ít nhiều vẻ
hốt hoảng chưa kịp bình tĩnh, biết rõ là va vào bạn học cũng không nói xin lỗi,
chạy như bay qua người Tô Vận Cẩm, cái bóng ấy như đang chạy trốn vào đồng hoang.
Tô Vận Cẩm nghi hoặc bước ra khỏi khúc ngoặt đó, chỉ thấy dáng người Mạc Úc Hoa
chìm một nửa vào góc tối.
Trong lòng Tô Vận Cẩm đến đây đã đoán được bảy, tám
phần, cô dợm đi lên phía trước vài bước, “Úc Hoa, một mình cậu ở đây làm gì?”
Mạc Úc Hoa nghe tiếng, quay đầu lại nhìn Tô Vận Cẩm,
đôi mắt trong bóng tối lóe lên ánh sáng lấp lóa, “Chắc cậu nhìn thấy hết rồi
nhỉ? Bộ dạng của cậu ấy… chẳng khác mấy loài mãnh thú gặp cơn hồng thủy.”
Tô Vận Cẩm thở dài trong lòng, lặng lẽ bước đến bên
cạnh người bạn cùng phòng. Im ắng một lát, cuối cùng cất tiếng hỏi: “Cậu nói
với cậu ta rồi à?”
Mạc Úc Hoa nhìn đi chỗ khác, gần như bật cười mà nói
rằng: “Thật ngu ngốc phải không?”
“Nếu khóc được thì có dễ chịu hơn một chút không?” Tô
Vận Cẩm tự đáy lòng thấy thật bức bối.
“Không, tớ không muốn khóc,” Mạc Úc Hoa chậm rãi nói.
“Tớ đã sớm dự liệu rằng sẽ như thế này, thực ra tớ không hề tham vọng sẽ có kết
quả gì, biết rõ là không thể. Thật mà, tớ chỉ định đi ra nhà vệ sinh, vừa hay
gặp cậu ấy ở đây, cậu ấy uống kha khá bia rồi. Tớ tự nhủ, có lẽ đây là cơ hội
cuối cùng mà ông trời ban cho tớ, để tớ thổ lộ với cậu ấy, có một người con gái
trong suốt ba năm nay đã âm thầm để ý cậu ấy, cho dù cô ấy chẳng xinh đẹp cũng
không thông minh, có thể từ trước đế nay cậu ấy cũng chưa từng nhìn thấy cô ấy
lần nào, thế nhưng, việc cô ấy yêu mến một người cũng chẳng khác gì bao nhiêu
cô gái trên đời. Thế nên, tớ đã nói, còn cậu ấy đã chạy.” Cô ngừng một chút,
gắng gượng mỉm cười với Tô Vận Cẩm, “Chỉ là tớ không muốn cứ mãi chịu đựng cái bí
mật này, tốt nghiệp rồi, không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại, sau này có
lẽ cũng không còn cơ hội nào để nói ra nữa. Giờ thì cậu ấy biết rồi, mục đích
của tớ cũng đã đạt được, cầu nhân được nhân, làm sao tớ phải buồn chứ?”
Tô Vận Cẩm lòng dạ rối bời, tiếng ca khi liền khi đứt
cũng chẳng buông tha cô, “…Đến dễ dàng, ra đi ngại… Con
tim vốn đã thuộc về em, vẫn ôm xiết trong lồng ngực tôi…” Giọng
ca của Mạnh Tuyết thật ha