
y, từ xa xa vọng lại, cũng ít nhiều lay động lòng
người, tiếng hát của cô ta cùng Trình Tranh tựa châu ngọc tụ hội, con người họ
cũng như thế.
Mạc Úc Hoa đã quay về trước, Tô Vận Cẩm vội vã bước
vào nhà vệ sinh, tận đến lúc không còn nghe thấy tiếng hát ấy nữa.
Đứng trước tấm gương ở bồn rửa tay, cô lấy nước lạnh
vỗ khắp mặt, sau đó chăm chú nhìn vào khuôn mặt ướt nhèm nhẹp trong gương. Cô
không có được cái dũng khí như Mạc Úc Hoa, vậy nên bắt buộc phải bảo vệ bản
thân cho cận thận, dù phải thu mình vào vỏ ốc, cũng còn hơn là trần trụi gánh
thương đau; cô cũng không có được cái tỉnh táo như Mạc Úc Hoa, chị sợ đến việc
ép buộc bản thân từ bỏ cũng không làm nổi, một khi cô đã buông thả mình bước
theo cậu ta, thì sẽ chìm đắm, vậy nên chỉ có cách bảo mình không được lại gần.
Cô chưa từng nhắc lời, nhưng không có nghĩa chẳng hề
nhớ gì. Nụ hôn của cậu ta buổi tối hôm ấy, mang trong mình thử sức nóng ngạo
ngược riêng biệt, rất lâu sau đó vẫn cứ luôn thiêu đốt cô. Chẳng ai có trái tim
rèn từ sắt, huống hồ là một thiếu nữ đang tuổi mơ mộng như cô, có một người con
trai ưu tú như Trình Tranh để mắt tới, bảo là không hề động lòng, e rằng chỉ là
nói dối. Một khoảng thời gian rất dài trở lại đây, Tô Vận Cẩm đều trăn trở nghĩ
ngợi, có biết bao nhiêu người con gái như thế, vì sao cậu ta lại chỉ bám lấy
cô, dựa vào cái gì lại là cô chứ? Đương nhiên, có thể giải thích rằng tình yêu
thì chẳng có nguyên cớ gì hết, cô vẫn hoàn toàn có thể đàng hoàng thoải mái mà
đón nhận tình cảm của cậu ta, cũng giống như cô bé Lọ Lem đón nhận hoàng tử.
Nhưng cái cốt yếu của vấn đề lại nằm ở chỗ: Vận Cẩm không cam lòng làm cô bé Lọ
Lem.
Ai đã quy định rằng cô bé Lọ Lem nhất thiết phải được
hoàng tử cứu vớt? Trong truyện cổ tích chỉ nói rằng từ đó trở đi cô bé Lọ Lem
cùng hoàng tử tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, nhưng chưa từng có ai
tìm hiểu sâu xa xem cái hạnh phúc ấy hèn mọn biết bao nhiêu, chưa từng có ai
hỏi xem cô bé Lọ lem có đồng ý hay không, cũng chưa từng có ai hỏi xem cô có
yêu hoàng tử hay không, dường như chỉ cần bàn chân cô ướm vừa chiếc giày thủy
tinh, thì cứ phải đúng lý mà cảm động rơi nước mắt theo hoàng tử hồi cung, sau
đó vĩnh viễn nơm nớp lo sợ trong cảnh hạnh phúc, rằng nếu không có chàng cứu
vớt, nàng đến lúc này vẫn còn đang giặt quần áo bên bở sông lạnh lẽo. Thế
nhưng, giả sử người mà cô bé Lọ Lem gặp được là một chàng đánh cá bình thường
thì sao? Họ yêu thương nhau, sau đó cô bé Lọ Lem thoát khỏi ngôi nhà của bà mẹ
kế, cùng chàng chung sống, vậy thì trên đời này sẽ không còn cô bé Lọ Lem nào
nữa, chỉ có nàng công chúa mà trái tim chàng đánh cá vĩnh viễn yêu chiều. Mà cô
– Tô Vận Cẩm, có thể bản tính vốn lặng lẽ mà hèn mọn, nhưng cô cũng là nàng
công chúa trong chính trái tim mình. Thế nên cô không cần thứ tình cảm từ trên
ngó xuống của Trình Tranh, không muốn là nàng Lọ Lem mà người khác ngưỡng mộ,
không muốn phải nghe thêm người ta nói rằng: “Xem kìa, Tô Vận Cẩm may mắn làm
sao chứ, được Trình Tranh yêu.” Tại sao xưa nay chưa từng có ai nói: “Trình
Tranh may mắn làm sao chứ, có thể yêu Tô Vận Cẩm.” Mỗi đóa hoa đã là một thế
giới, mỗi chiếc lá riêng một phiến bồ đề, Trình Tranh cố nhiên là cậu con giời,
thế nhưng, cô dù chỉ được coi là một ngọn cỏ hoang ven đường, cũng tự mình là
độc nhất vô nhị.
Về sau, sự ra đi của bố, cảnh khốn quẫn của gia đình
càng khiến cô hiểu rằng quyết định của bản thân là đúng đắn. Cô cảm kích cậu
tạ, hệt như cảm kích hết thảy bạn cùng học đã chìa bàn tay giúp đỡ. Thế nhưng
khi Mạnh Tuyết đưa cái bì thư nặng trình trịch ấy trao vào tay cô, sau đó cất
giọng ngọt ngào nói rằng: “Tô Vận Cẩm, bọn mình đều rất cảm thông với cảnh ngộ
của bạn, mình và Trình Tranh đã lấy toàn bộ tiền tiêu vặt của cả tháng để góp
vào cho bạn đấy,” Tô Vận Cẩm đã biết rằng cô và Trình Tranh không thể có khả
năng gì nữa. Cô có thể khom mình tiếp nhận lòng hảo tâm trước mặt một người xa
lạ, nhưng không thể cúi đầu trước mặt người mình yêu, không thể được.
Lúc bóng dáng Mạnh Tuyết cũng xuất hiện đằng sau Tô
Vận Cẩm ở trong gương, Tô Vận Cẩm không hề cảm thấy ngoài dự tính là mấy. Cô
gạt sạch những giọt nước đọng trên khuôn mặt, trong lòng cười hờ hững, một buổi
tối như thế này, thật đúng là thời gian thổ lộ thích hợp, dường như hết thảy
mọi người đều có tâm sự cần tỏ bày, như thể nếu để lỡ mất, thì sau này sẽ không
còn kịp nữa.
“May quá, Tô Vận Cẩm, bạn cũng ở đây.”
Tô Vận Cẩm cười cười, cơ hồ đã sớm có sụ chuẩn bị,
lặng im chờ đợi lời nói tiếp theo của cô ta.
“Bạn cũng trông thấy rồi, Trình Tranh không vui chút
nào… Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa từng nhìn thấy cậu ấy như thế này bao giờ. Có thể
cuộc đời cậu ấy bấy lâu nay quá ư thuận lợi, chưa hề nếm trải việc không đạt
được thứ gì đó, vậy nên mới canh cánh trong lòng như vậy.”
Mạnh Tuyết soi gương sửa sang lại mái tóc dài, mỉm
cười với Tô Vận Cẩm. Thực ra cô ta cũng không thể coi là mười phần diễm lệ, thế
nhưng bù lại dáng người mảnh mai dong dỏng, mặt mũi sắc nét, da dẻ mềm mại, hé
cười là to