
nhé.” Nghe thấy tiếng Thúy Thúy gọi mới an thần trở lại, hừ,
liều một phen, phó mặc cho trời vậy.
Chải chuốt trang điểm xong, nhìn vào trong gương, cũng
thấy hài lòng. Thúy thúy suýt xoa khen:
“Tiểu thư, tiểu như thật là xinh đẹp a, còn đẹp hơn cả
Yến Nhiên nương nương nữa. Lát nữa hoàng thượng thấy, nhất định sẽ rất vui.”
“Thúy Thúy, sau này lúc không có người ngoài thì đừng
xưng nô tì nô tì nữa, tôi không phải là phi tử của hoàng thượng, cũng không
phải là chủ nhân của cô, tôi chỉ tạm thời sống ở đây vài ngày, nên cô cũng
không cần động một cái là hành lễ, tất cả các lễ nghi phiền toái đều miễn đi. Được
không?”
“Vâng, tiểu thư, nô tì biết rồi, không, không phải nô
tì, là Thúy Thúy biết rồi.” Bất giác cười ngọt ngào.
“Hoàng thượng giá đáo!” Nghe thấy bốn chữ này Vũ Phi
vẫn “đánh chiến tranh lạnh”.
“Tại sao gặp trẫm mà không quỳ?” Thạnh Hạo giả vờ
không hài lòng trêu chọc nàng.
“Tôi từ nhỏ đến lớn, chưa quỳ bao giờ, tại sao đên cái
nơi vô danh này lại phải quỳ trước anh a. Với lại, tôi là khách của anh.” Thúy
Thúy quỳ dưới đất nghe thấy tiểu thư bên cạnh nói với hoàng thượng như thế, sợ
đến mức toàn thân đều run lên.
“Ha ha ha, nàng quả là có gan, không những đã mắng ta,
đánh ta một cái bạt tai, bây giờ lại còn cãi lại ta?”
Thiên a, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao, hoàng
thượng bình thường mặt mày lạnh như băng không những vui vẻ cười lớn, lại còn
có một tiểu thư không sợ chết chống lại hoàng thượng. May mắn là mình còn trẻ
a, nếu tuổi cao một chút thì chắc là vỡ tim rồi.
“Được, trẫm không so bì với nàng nữa, cũng miễn cho
nàng lễ nghi quỳ. Như thế tiếp đãi với một người khách như nàng đủ rồi chứ.”
“Ừ, cũng tàm tạm. Phải rồi, tôi nên goi anh là hoàng
thượng a, hay Hạo công tử, hay Thạnh Hạo đây?”
“Tùy nàng, thích gọi là gì cũng được.”
“Vậy được thôi, Thạnh Hạo, Duệ Ngữ bao giờ trở về?”
Mình thực sự rất lo cho anh ấy.
“Nàng thích chàng ta?” Thạnh Hạo mặt lạnh như băng
hỏi.
“Đương nhiên là thích rồi.”
Nghe được đáp án của nàng, tim Thạnh Hạo co lại dữ
dội. “Yên tâm, chàng ta trở về sẽ đến đây gặp nàng.”
“Hoàng thượng, Yên Nhiên nương nương cầu kiến.” Một
tên hộ vệ bẩm báo.
“Truyền nàng vào đây.” Trả lời không chút cảm xúc.
Một nữ tử mặc áo gấm từ xa đi tới, bước đi uyển
chuyển, gương mặt quyến rũ, phía sau có hai cung nữ đi cùng, từ từ bước đến.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Giọng nói mềm mại
làm Vũ Phi nổi hết cả da gà.
“Đứng lên đi, có chuyện gì không?” Gương mặt vẫn lạnh
lùng không đổi.
“Không có gì, chỉ là lâu rồi không gặp hoàng thượng,
trong lòng thương nhớ, biết được hôm qua hoàng thượng hồi cung, nên thần thiếp
đến thỉnh an.” Yên Nhiên nương nương nói.
“Thạnh Hạo, hai người từ từ nói chuyện, tôi về phòng
trước.” Lười đến mức ở đây nghe bọn họ tâm tình, chẳng bẳng về phòng ăn bánh
uống trà. Nói rồi quay người bước đi.
“Đứng lại, to gan, dám gọi tên húy của hoàng thượng,
gặp bản nương nương cũng không quỳ xuống, nha đầu không biết phép tắc, người
đâu, vả vào miệng nó cho ta.” Nói liền một mạch.
Vũ Phi quay người lại, vẻ mặt ngây thơ, nhẹ nhàng nói:
“Vị Yên Nhiên nương nương này, có phải cô đang nói chuyện với tôi không?” Chưa
nói hết câu thì thấy một cung nữ dơ tay bước đến.
Vũ Phi nhanh tay nhanh mắt, một tay kẹp chặt tay của a
hoàn vung đến, tay kia thu về. “Bản tiểu thư là để cho ngươi muốn đánh là đánh
sao, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám đối xửa với tôi như vậy.” Nói rồi quay người
rời đi.
Cung nữ bị đánh đờ đẫn ở đó, Yên Nhiên nương nương vừa
thấy tình cảnh đó, lập tức quay sang Thạnh Hạo ấm ức: “Hoàng thượng, người phải
làm chủ cho thần thiếp a, con dã nha đầu này quá hỗn xược, thần thiếp chỉ muốn
dạy bảo…”
“Đủ rồi, nàng tưởng là ta không biết chủ ý trong lòng
nàng sao? Đừng có dựa vào địa vị của cha nàng trong triều, mà nói toạc ra, còn
không mau lui ra.” Thấy vẻ tức giận của Thạnh Hạo, Yên Nhiên nương nương biết
điều liền lui xuống.
“Sao Yên Nhiên nương nương của anh lại đi rồi?” Vũ Phi
vười chế giễu nói.
“Ừ, bị nàng làm cho tức nên đi rồi.” Thạnh Hạo cười
như không có gì xảy ra.
“Vừa rồi anh xem kịch đang đến đoạn cao trào a.” Ném
cho chàng một cái nhìn kiêu ngạo.
“Phi Nhi, ngày mai chúng ta đi săn nhé, ta có thể dạy
nàng cưỡi ngựa.” Thạnh Hạo dịu dàng nhìn Vũ Phi.
“Xin anh đấy, hoàng thượng, anh cứ gọi tôi là Vũ Phi
nghe thuận tai hơn.” Nhưng nghe đến đi săn thì rất hưng phấn.
Thạnh Hạo cưỡi ngựa trông lại càng có phong thái của
một bậc đế vương, nhìn kĩ người đàn ông trước mặt, đường nét lông mày, đôi mắt
hút hồn, đôi môi gợi cảm, đường nét rõ ràng sắc xảo, thực sự là đẹp trai.
“Lên đây, cùng ta cưỡi một con ngựa”. Ngữ khí mệnh
lệnh cũng trở nên mềm mại.
“Không cần, tôi một mình một ngựa.”
“Được, người đâu, đem Thiểm Lôi đến đây.”
Wa, ngựa đẹp quá a, lông màu nâu đỏ phát sáng, thân
hình cao ráo dẻo dai rất có phong cách, giống với bộ đồ hiệu Fendi của cô quá
a. Thích thú nắm lấy dây cương, dịu dàng nói: “Hảo mã nhi, chúng ta làm bạn
nhé, ta sẽ đối xử tốt với mi, hy vọng mi cũng tiếp nhậ