
ếng khóc cắt ngang
những lời muốn nói của cô Susan, nàng vừa ngẩng đầu, đã thấy Cung Thần
Hạo nhanh như gió chạy đến đám trẻ, giây tiếp theo , đã thấy hắn đang ôm 1 cô bé con đi về phía văn phòng
Mà Zoe ở bên cạnh cũng chăm chăm nhìn cái cảnh này, hảo cảm trong lòng cũng gia tăng, thầy
Cung thật thích trẻ con, lại là người hiền lành, nếu mà nàng lấy được
hắn thì thật hạnh phúc, hơn nữa hắn lại đẹp trai như vậy, nghĩ cách nào
thì hắn cũng đều là sự lựa chọn tốt nhất
“Tiểu Huyên
Huyên đừng khóc nha………….” Cung Thần Hạo đang cố gắng học tập cách thức ở chung với con mình, đây cũng chính là nguyên nhân hắn muốn làm việc ở
đây, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Lôi Tử Huyên, Cung Thần Hạo có chút
đau lòng ko nói thành lời
“Ô…………” Lôi Tử Huyên co người
hướng vào lòng hắn cọ cọ, mùi hương trên người thầy Cung thật dễ chịu
nha! Hơn nữa ngoại trừ ba Mạch và ba nuôi , thì hắn cũng là người đối
với nàng tốt nhất……………
“Nói cho thầy biết, con bị té ra
sao? Hay có người bạn nhỏ nào đã xô con?” Cung Thần Hạo lo lắng hỏi, hai tay đem đứa bé trong lòng kéo ra duy trì một ít khoảng cách
Lôi Tử Huyên ngước đầu, mỉm cười nhìn hắn, vẻ mặt lo lắng của hắn, với đứa trẻ nhỏ tuổi như nàng, thì căn bản là ko hiểu chuyện
Cung Thần Hạo nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng, mới biết là hắn bị lừa, muốn
tức giận, nhưng lại giận ko được “Tiểu nha đầu này dám gạt ta, coi chừng ta đánh ngươi nha!” Trong giọng nói của hắn tràn đầy cưng chiều, ko tìm ra chút nào là tức giận
“Tiểu Huyên Huyên thật sự bị
ngã…………đau……….đau………..” Lôi Tử Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn, tỏ ra ủy
khuất chỉ vào cái mông của mình nói
Cung Thần Hạo tỏ ra lo lắng, nhẹ tay giúp nàng xoa xoa “Thầy giúp con xoa, ko đau nữa!”
“Thầy à, Tiểu Huyên Huyên rất thích thầy nha……….” Lôi Tử Huyên cười khanh
khách, bộ dạng ủy khuất vừa rồi đã biến mất ko thấy tăm hơi
“Thầy cũng rất thích tiểu Huyên Huyên!” Cung Thần Hạo cười nói
“Thầy Cung , Lôi Tử Huyên ko sao chứ?” Susan đẩy cửa ban công ra, đi đến, nhỏ giọng họi
“Ko sao, chỉ là bị té nhẹ” Cung THần Hạo nhìn nàng trả lời
“Thầy, con đi chơi nha……..” Lôi Tử Huyên nói xong đã hướng mặt nàng hôn “chụt” một cái, rồi từ trên người hắn trượt xuống, hướng ra ngoài cửa mà chạy
(Rin:..ba nào con nấy!! Hoa tâm thấy ớn…….hớ hớ)
“Thầy Cung, tiểu Huyên Huyên thực thích thầy” Zoe đi tới cửa nói
“Ừ, nó thật đáng yêu, miệng lại ngọt, người khách rất khó ko thích con bé”
Tầm mắt Cung Thần Hạo dõi theo bóng lưng nho nhỏ của Huyên Huyên, khóe
môi gợi lên 1 độ cong hoàn hảo
“Tiểu Huyên Huyên rất dễ
để cho người thích, hơn nữa , lại rất giống mẹ” Susan theo lời hắn nói , nàng muốn mượn chuyện này cùng hắn nói chuyện
“Vậy sao?” Khóe miệng Cung Thần Hạo gợi lên một nụ cười mỉm ko dễ dàng phát hiện
“Quả đúng như từ một cái khuôn đúc ra, rất giống” Zoe ko cam lòng chen vào
nói, nàng đương nhiên cũng hiểu được ý tứ của Susan, xem như là cạnh
tranh công bằng đi
Reng……….reng…………
“vào học rồi, tôi nên đi trước” Cung Thần Hạo nói xong, đã cầm lấy 1 quyển
sách, đi ra khỏi văn phòng, đối với các nàng, hắn chỉ muốn giữ mối quan
hệ ở mức cộng sự, hắn cũng ko muốn có mối quan hệ nào khác với các nàng
ngoài mối quan hệ này
Cốc cốc………..
“Dĩnh tỷ , Tiêu đại ca đến rồi” Tiểu Ái gõ gõ cửa, thì ra người khác mà Dĩnh
tỷ nói là Tiêu Ngự Phi, nàng còn tưởng rằng là Thiên Mạch đại ca chứ
“Cho anh ấy vào đi” Lôi Dĩnh ở bên trong đáp trả, tháo kính mắt xuống
“Tiêu đại ca, anh vào đi thôi, em pha trà cho hai người” Tiểu Ái đối với hắn cười nói
“Ừ” Tiêu Ngự Phi gật gật đầu, lướt qua nàng,bắt tay mở cửa đi vào
“Đến đây, ngồi xuống đi” Lôi Dĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, chính nàng cũng từ bàn làm việc đứng thẳng người , đi đến bên chỗ sô pha ngồi xuống
“Bận rộn lắm sao?” Tiêu Ngự Phi liếc mắt nhìn đống hỗn độn trên bàn làm việc của nàng hỏi
“A………..ko có, chẳng qua là đến cuối tháng, sổ sách trà lâu có chút rắc rối thôi” Lôi Dĩnh cười giải thích nói
“Dĩnh tỷ…………” Tiểu Ái đem hai ly trà vào phòng, đặt lên bàn khách, đứng thẳng người cười “Vậy Dĩnh tỷ, bọn chị nói chuyện đi, em ra ngoài làm việc”
“Cám ơn em, tiểu Ái” Lôi Dĩnh dịu dàng nói với nàng, tiểu Ái là một cô gái
thật dễ gần, vừa đi làm vừa đi học, đương nhiên nhân viên nàng mời vào
đây làm việc thì đều là người Trung Quốc
“Ko sao, em đi ra ngoài trước nha!” Nói xong nàng liền xoay người rời đi, thuận tay giúp Lôi DĨnh đóng cửa lại
Tiêu Ngự Phi nâng ly trà , thổi thổi một chút, uống 1 ngụm trà, đối với nàng nói “Em mướn được một nhân viên thật tốt”
“Ừ” Lôi Dĩnh cười gật đầu, nàng thật may mắn, luôn như vậy
Buông trong tay ly trà ra, Tiêu Ngự Phi hỏi “Tìm đến anh, ko phải là chỉ muốn uống trà thôi chứ?”
Nghe được câu hỏi của hắn, nụ cười trên gương mặt Lôi Dĩnh sững lại, nàng mở to mắt nhìn hắn, ko biết chính nàng nên mở lời như thế nào, nàng đã làm phiền hắn nhiều lần, nhưng lần này nếu ko tìm hắn, nàng thật sự ko nghĩ ra người nào khác có thể giúp được nàng
Tiêu Ngự Phi quan sát
ánh mắt của nàng, có chút do dự, có chút nghi ngờ, hắn biết lần này nàng mời hắn đến đây nhất định là