
hị ko sao chứ?” Lâu Tiểu Vũ đi lên phía trước, ngồi xuống bên người Lôi Dĩnh vỗ vỗ bả vai của nàng
“Chị ko sao, ko cần lo, chị muốn lên lầu nghỉ ngơi ” Lôi Dĩnh thấp giọng nói xong, liền đứng dậy chạy lên lầu
“Nàng làm sao vậy?” Nam Cung Tuyết nhìn theo bóng lưng của nàng lo lắng hỏi
“Vừa rồi nàng nhắc đến hẳn là công ty của ba nàng, nếu ko sau khi nghe xong
hai chữ “phá sản” nàng ko thể có phản ứng lớn như vậy” Tôn Phỉ Lâm dựa
vào tường nói
“Lôi thị? Tiểu Dĩnh tỷ cũng họ Lôi, hẳn là như vậy rồi ” Bạch Kì Linh cũng nói
“Để cho nàng có chút yên tĩnh cũng tốt, chúng ta nói chuyện tiếp đi, nàng
ko sao đâu” Tôn Phỉ Lâm một tay kéo Lâu Tiểu Vũ đang đứng ngồi xuống
“Ừ” Nghe nàng nói vậy, các nàng cũng thấy yên tâm, trong mấy người các nàng, Tôn Phỉ Lâm là người hiểu rõ Lôi Dĩnh nhất Đi vào phòng ngủ, Lôi Dĩnh có chút thất thần ngồi trên giường
Do dự 1 chút, nhưng nàng vẫn cầm lấy điện thoại gọi điện thoại cho Tiêu Ngự Phi
“A lô” Đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng nói trầm ổn
“Là em” Lôi Dịnh đứng dậy đi đến trước bàn làm việc cạnh cửa sổ , ngồi xuống
Nâng tay xem đồng hồ, bây giờ đã gần 10 giờ “Vẫn chưa nghỉ sao?” Tiêu Ngự
Phi ngừng làm việc, xoay người ngồi trên ghế da một chút, mặt hướng ra
ngoài cửa sổ
“Ừ. nói chuyện điện thoại với anh xong em sẽ ngủ” Lôi Dĩnh dịu dàng nói
“Là có việc muốn hỏi anh?” Tiêu Ngự Phi hỏi, nếu ko có việc gì muốn hỏi, ko có khả năng nàng sẽ gọi điện thoại cho hắn vào lúc này
“Vừa rồi
tiểu Vân có nói Lôi Thị ba năm trước đây đã tuyên bố phá sản, sao anh ko nói với em chuyện này” Giọng nói Lôi Dĩnh mang chút chất vấn
Tiêu Ngự Phi ko ngờ nàng lại hỏi chuyện này, vốn tưởng ra rằng nàng sẽ hỏi
về hắn “Ko nói cho em biết là vì anh cảm thấy ko cần phải nói, em và ba
mình đã ko còn liên quan gì với nhau, cho dù em có biết, em sẽ có thể
giúp đỡ được hắn sao?”
“Nhưng mà…………..”
“Đừng nhưng nhị
nữa, nếu đã là người dưng, thì em ko cần để ý đến” Tiêu Ngự Phi cắt lời
của nàng, hắn đương nhiên hiểu rõ nàng muốn nói gì tiếp theo, nhưng mà
chuyện này cũng đã qua 3 năm, có nhắc lại, cũng ko còn quan trọng nữa
“Là hắn sao? Bởi vì em bỏ đi, cho nên…………” Giọng nói Lôi Dĩnh có chút chần
chờ, nàng ko muốn nghĩ vậy, nhưng mà nếu ko nghĩ như thế thì Lôi thị tại sao lại phá sản?
“Ko phải, hắn lần ấy phải xử lý chuyện công
nhân bãi công, nên ko có thời gian đi chăm nom việc Lôi gia” Tiêu Ngự
Phi nói .Sau khi hắn về nước, cũng ko nhìn thấy qua Cung Thần Hạo, về
sau từ miệng Tử Phàm nghe được, hắn mới biết Hạo đi Italy, còn chuyện
Lôi thị lại tuyên bố phá sản trong nước, cho nên căn bản người làm ra
chuyện ấy ko phải là hắn”
Lôi Dĩnh nghe lời nói khẳng định của
hắn mới biết mình đoán sai, ko phải hắn sao? Thật lâu sau nàng mới hỏi
tiếp “Chẳng lẽ là anh?” Ko phải nàng muốn cố ý nghĩ vậy, nhưng sự thật
nàng ko nghĩ được ai khác ngoài hắn
“Ko phải” Tiêu Ngự Phi ko nghĩ tới nàng sẽ nghi ngờ hắn
“Thật sự ko phải?”
“Ko phải”
“Anh ko gạt em?” Nàng hoài nghi xác nhận lại
“Thật sự ko lừa em” Hắn nghiêm mặt nói, nhưng vẫn kiềm chế tức giận, độ ấm xung quanh chợt hạ xuống vài phần
Nghe giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia, nàng biết hắn tức giận “Ách,
anh cũng biết em nghĩ sao nói vậy, nhất thời nóng vội hiểu lầm anh, thật xin lỗi” Nàng tự thấy mình đuối lý nhỏ giọng nói qua điện thoại
Thật ra hắn ko thật sự tức giận, chỉ có điều nàng hoài nghi lời nói của hắn
khiến hắn nghe xong rất ko thoải mái, nhưng mà thấy nàng thành tâm nhận
sai như vậy thì hắn đại nhân đại lượng sẽ ko đi so đo với nàng, nụ cười
trên gương mặt Tiêu Ngự Phi lại rộng mở “Lôi gia và em ko phải đã ko còn liên quan với nhau nữa sao? Cho nên nó xảy ra chuyện gì cũng ko liên
can gì đến em, em ko cần để ý” lúc trước nàng đã có nói qua, nàng và Lôi gia đã đoạn tuyệt quan hệ
“Em ko thể ko để ý a, cuộc sống của
Lôi gia và tình trạng công ty ko liên can gì đến em, nhưng nếu vì em mà
hại công ty gặp chuyện ko may, thì những nhân viên của Lôi thị sẽ mất kế sinh nhai. Tội danh này em gánh ko nổi” Vừa nghĩ tới mấy trăm gia đình
bởi vì nàng mà rơi vào nghèo túng, nàng đã tự trách gần chết
“Em
yên tâm, công ty chỉ đổi chủ, ko có đóng cửa, vì thế nhân viên có năng
lực sẽ ko vì chuyện này mà thất nghiệp, về phần những nhân viên thừa ko
sản xuất , em cũng ko cần thay bọn họ khổ sở , trong thương trường
“người thích ứng nhanh sẽ tồn tại, kẻ ko thích ứng bị đào thải” là
chuyện thường tình nhìn mãi cũng quen, em ko cần phí phạm lòng thương
cảm của mình.Hay là em muốn trách anh thấy chết ko cứu, ko lấy tiền đi
giúp đỡ họ?” Ở trong thương trường kịch liệt lăn lộn qua nhiều năm, hắn
đã sớm quen với chuyện cá lớn nuốt cá bé
Nàng ngừng lại 1 chút,
lắc lắc đầu. Trong lòng đã sớm quyết định sẽ ko dây dưa gì với những
người trong nhà, nhưng nàng vẫn có chút chán ngán thế sự vô thường
“Em hẳn là đã suy nghĩ quá nhiều” Tiêu Ngự Phi nói, cô bé lương thiện này, chỉ biết lo lắng cho người khác
“Em biết” Lôi DĨnh cười nói, tâm tình cũng thoái mái một chút, buông, nàng nên sớm buông ra thì hơn
“Anh đã thấy t