Polly po-cket
Hoa Vô Lệ

Hoa Vô Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325240

Bình chọn: 8.5.00/10/524 lượt.

ảo vệ đâu?

Ông Đình như chợt hiểu ra chuyện gì đó, mắt ông sáng rực lên :

- Hôm đó, 4 đứa nó xin nghỉ phép hết…, chẳng nhẽ có liên quan gì đến việc này.

Ông Ddình vội lại bàn quay số gọi về nhà hỏi bà Thái :

- Hôm trước có ai đến đón đứa bé không?

- ….

- Sao…- Ông Đình thẫn thờ, mọi dự đoán của ông đều đúng,

Ông Đình dập máy , mịêng nói với Tử Di:

- Ba bất cẩn quá rồi, mấy thằng khốn đấy dám phản ta…

Đan Băng cũng chau mày suy ngẫm..:

- Không lẽ có chuyện gì với đứa bé nên Tuyết Y mới phải làm vậy…

Ông Đình không nhịn được nữa, hàm răng ông cắn chặt lại, nói qua kẽ răng:

- Nhà họ Lý quá lắm rồi…hừm…đã nhịn 1 nước rồi mà vẫn cố gây giông…Được rồi, muốn chơi, ta sẽ chơi với họ.

Ông đứng dậy, mặt mày hầm hầm sát khí…Tử Di cùng Đan Băng vội vã đi theo sau ông Đình…

….

- Cho tôi xin cuộc điện thoại.

- Ồ vâng, Hàn thiếu cứ việc…- Tên tạm gác nhìn quanh rồi rút điên thoại đưa cho Tuyết Y.

Cậu hơi cười, nhận lấy điện thoại, ra một góc gọi điện về nhà…

- Đứa bé đã về nhà chưa?

- …

- Vậy à…- Tuyết Y tắt máy cố nhớ lại số của Nhã Kỳ.

Chờ mãi mới có người bắt máy, Tuyết Y cố gắng kìm giọng không quát to :

- Cô thả con tôi ra chưa..

- Hoho….- Nhã Kỳ liếc mắt qua Ren, – Thứ nghiệt chủng đấy à…haha…để nó chết quách đi có phải sướng hơn không Hàn thiếu…

- Ý cô là lật lọng phải không – Tuyết Y không nói nhiều hỏi thẳng.

- Haha…Hàn thiếu ơi Hàn thiếu anh bị lú lẫn rồi hay giả vờ ngu vậy mà lại nghĩ là tôi sẽ để thằng con anh trở về…haha…Hài thật…

- Chắc do tôi lú lẫn rồi….- Tuyết Y tắt ngay máy…

Cậu đi lại trả điện thoại cho tên cảnh sát trực…

- Nhờ cậu một việc được chứ.

- Ồ vâng, nếu tôi giúp được…

Biết tên cảnh sát có vẻ nịnh nọt mình, người có cơ khủng nên lúc nào cũng có tiếng nói là vậy…

Tuyết Y cười hài lòng :

- Gửi số này cho Qúach giám bên Hàn thị nói cậu ta tìm ngay ra chỗ người này đang ở, đến tối không tìm ra thì nghỉ việc luôn đi.

- Vâng – Tên cảnh sát gật đầu dạ vâng.

Tuyết Y gật đầu :

- Tôi sẽ nói chủ tịch Hàn lên tiếng nói giúp cậu với cấp trên…

- Ồi…- Tên kia tay bắt mặt mừng – Được thế thì còn gì bằng…hihi…Cảm ơn, cảm ơn Hàn thiếu.

………..

- Đây là cuộn băng đã có 1vật chứng nhưng cần có người phụ nữ đã nói chuyện làm nhân chứng mới đầy đủ chứng cứ.

- Tối nay có thể xắp xếp cho tôi ra ngoài được không?

Tổ trưởng điều tra mím môi suy nghĩ :

- Điều này hơi khó…

- Sẽ không ai biết đâu…Nếu có mọi chuyện tôi sẽ gánh…

Viên cảnh sát cấp cau chau mày suy nghĩ một lúc mới thở hắt ra ….

…..

Ông Đình cùng Tử Di lẫn Đan Băng đến sở gặp Tuyết Y…

- 3 người đến đây làm gì…

Tuyết Y chau mày có vẻ không có chuyện gì để nói mà cũng chẳng muốn nói gì với 3 người đó cả. Cậu ngoảnh mặt đi chỗ khác …

Tử Di lên tiếng trước :

- Chuyện gì xảy ra mà anh lại như vậy…

Tuyết Y nhìn thoáng qua Tử Di, nét mặt cậu có phần mệt mỏi…:

- Con có chuyện muốn nói riêng với ba…

- Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi …- Tử Di lo lắng cho Ren mà hơi lớn tiếng với Tuyết Y làm cậu thấy khó chịu..

Ông Đình ngăn lại, miệng nói :

- Hai đứa ra ngoài trước đi. Để ba ở lại được rồi.

Miễn cưỡng Tử Di mới bước ra ngoài cùng Đan Băng…

….

Lúc sau ôn Đình trở ra, gương mặt có nét nguôi ngoai hơn lúc nãy, nhìn vẻ lo lắng của Tử Di, ông khẽ cười chấn an:

- Tuyết Y nhờ ta nhắn với con, Con cho nó 1 ngày…trong vòng 1 ngày đó nó sẽ đưa Ren về… mọi chuyện nó sẽ gánh hết…ai đụng đến Ren, nó sẽ không để yên đâu…Con cứ yên tâm, đừng nghĩ gì nữa.

Dù là vậy, Tử Di vẫn thấy sốt sắng, là con mình đẻ ra làm sao mà có thể không lo được cơ chứ…:

- Nhưng…

- Ta có thể lấy danh dự ra đảm bảo Tuyết Y nói là nó sẽ làm.

Tử Di cắn môi, ngoài mặt cố gượng cười để tin nhưng trong lòng vẫn nóng như lửa đốt…Thật sự là cô cũng rất lo cho Tuyết Y, cậu đang mắc trong người tội lớn như vậy rồi làm sao có thể gánh hết mọi chuyện được chứ…

Tử Di chợt nhận thấy Tuyết Y quá to lớn…Cậu luôn cố bọc lấy cô, lúc nào cũng gánh lấy khó khăn một mình mà không nói một lời nào…Một người của quá khứ một người của hiện tại, cô phải nhìn về đâu mới tìm được hướng đi cho mình…

Đan Băng thêm lời :

- Tuyết Y đã nói cho anh ta 1 ngày thì cậu cứ nghe đi. Tớ nghĩ Tuyết Y nói được là làm được mà.

Từ trước đến giờ Đan Băng vốn kiệm lời nói tốt cho Tuyết Y, nay cậu cũng phải lên tiếng nói như vậy, cô đành tin tưởng Tuyết Y một lần vậy…Nén tiếng thở dài, Tử Di theo sau hai người đàn ông ra về, thỉnh thoảng cô còn ngoái đầu lại như muốn nhìn mặt một ai đó sau cánh cửa phòng giam kia…..

…..

- Quần áo cậu yêu cầu, chủ tịch Hàn đã đưa đến rồi đây.

- Tốt – Tuyết Y cười mỉm đưa tay ra khỏi khung lỗ cửa giam nhận lấy …

Tên cảnh sát đứng ngoài, canh chừng cho cậu….

….

Tuyết Y kéo chiếc mũ lưỡi chai da dê màu xanh rêu xuống để che bớt đi khuôn mặt mình, đi ra ngoài…

Gìơ cũng đã khá muộn, chỉ còn vài người trực ở đó nên cũng thuận lợi cho việc cậu xuất nhập…

Dù là sắp đi “giết người” hay có bị “tù túng” đi nữa việc đầu tiên Tuyết Y luôn luôn chú tâm là trang phục trên người thì phải…

Mắt cậu nhìn lên đồng hồ bên tay trái, rồi lại nhìn qua tay phải ấn số trên