
ị nàng nhét vào một miếng, hắn nổi trận lôi đình cố sức đập bàn.
Nàng biết hắn có chút thích sạch sẽ, không muốn làm dơ thư phòng, cho nên
tuyệt đối sẽ không nhổ thức ăn ra, vì vậy nàng rất yên tâm đem một
chồng nhỏ thức ăn đổ hết vào miệng hắn, “Ta biết ngươi có chuyện muốn
nói, nhưng chờ ngươi ăn xong ta để cho ngươi nói.”
Hắn có thể nói sao? Nàng lại cho rằng miệng hắn lớn đến chừng nào chứ? Nhét đến hắn
muốn nhai cũng nhai không được! Vất vả lắm mới nuốt xuống hết, sau đó
lại có một bát canh đổ vào miệng.
“Ta biết mùi vị rất không hợp, nhưng ai bảo ngươi gần đây không ăn cái gì, miễn cưỡng uống hết đi!”
Hắn bị ép uống xong. bởi vì nếu hắn không uống, nữ nhân chết tiệt này sẽ
thỉnh sàn nhà uống giùm, sau đó lại phân phó Tiểu Liễu đem thêm một bát khác đến, cho nên đây là chén thứ mấy hắn uống xong? Cả hắn cũng nhớ
không rõ.
Nhưng hắn gần đầy thật sự không ăn uống gì, Tĩnh Vũ
từng nói, hắn rất nhanh sẽ đưa đan dược tới, vậy mà một ngày rồi lại
một ngày qua đi, trước sau vẫn chưa thấy người.
Hắn mỗi ngày đều trông ngóng, đợi chờ, muốn phái người đi hỏi, nhưng trái lại trấn an
chính mình, nếu đan dược luyện thành, Tĩnh Vũ nhất định sẽ khẩn cấp đưa tới, bởi vậy nếu như trì hoãn chắc chắn đã có vấn đề gì xảy ra, hắn
phái người đi thúc dục thì có tác dụng gì? Tâm trạng bị dày vò, lại
không thể làm được gì.
“Ngươi rốt cuộc đang buồn bực chuyện gì?
Nói ta nghe đi, ta cho ngươi ăn kẹo.” Nàng giống như đang lừa một tiểu
hài tử vỗ vỗ đầu hắn, hắn phát cáu muốn đánh tay nàng ra, nhưng lại
đánh không tới, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, “Chết tiệt, ta không phải tiểu hài tử!”
“Vậy thì đừng giống như tiểu hài tử, a
mã, ngạch nương đã quay về Dương Châu rồi, lại bàn giao cho ta, quả
thực giống như bàn giao một tiểu oa nhi ba tuổi, ngươi biết hay không?” Nàng nhịn không nổi nhếch nhếch đôi môi đỏ mọng, “Nhưng mấy ngày trước ngươi cũng rất tốt, sau bây giờ- ”
“Ngươi ra ngoài cho ta, đừng phiền ta nữa!”
“Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không phiền ngươi nữa.”
“Ngươi đừng nên chọc tới ta!”
Gân xanh trên trán hắn nổi lên dữ dội, nhưng nàng chính là thành viên của
công chúa bang ăn rất nhiều gan hùm mật gấu, một chút cũng không sợ,
“Để ta đoán xem có được không?”
Hắn tức giận rít rào, “Ta nói ngươi ra ngoài! Tề Tâm, Tề Lực!”
Cửa thư phòng lập tức mở ra, hai môn thần bước vào, chắp tay nói, “Bối lặc gia.”
“Kéo nàng ra ngoài cho ta!” Hắn rống đến họng muốn đau rồi.
Tình Tâm nhìn hai người tay chân luống cuống, cũng nhìn thấy nét mặt lo
lắng của Tiểu Liễu, nàng cười cười, “Tốt, vậy chuyện tiếng nước ngoài
kia đừng tìm ta nữa, không phải gia cần thì ép ta ở lại, không cần lại
đuổi ta đi, làm ngươi như vậy thật sự quá lợi rồi?”
Tề Tâm, Tề
Lực muốn cười lại không dám cười, mấy ngày nay, thiếu phúc tấn có thể
nói là đem chủ tử ăn đến gắt gao rồi, bọn họ đối với nàng vô cùng kính
phục.
Thừa Diệp tuấn nhan nheo lại, mím chặt môi, nhưng lại không nói nửa lời.
“Tốt, rất có khí khái, lần sau đừng tới tìm ta giúp đỡ, đi thôi.” Nàng lớn
tiếng nói, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn bất động trên ghế.
Thừa Diệp rất tức giận, nhưng lại không thể không thỏa hiệp, “Khoan đã, các ngươi ra ngoài đi!”
Tề Tâm, Tề Lực giương miệng cười, chắp tay ra ngoài, lần thứ hai đem cửa đóng lại.
“Được rồi, ngươi đã không muốn ta ra ngoài, chuyện kia tiếp tục, để ta đoán xem tại sao ngươi mây đen ngập đầu như vậy.”
Tình Tâm lấy tay chống má, tỉ mỉ suy trước nghĩ sau, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Tĩnh Vũ! Đúng không? Ta nhớ rõ ngươi nói hắn có chuyện quan
trọng phải làm, cho nên ngươi không phải đang đợi chuyện quan trọng này chứ?”
Hắn nhíu mày, một nữ nhân sao có thể thông minh như vậy?
Nàng cùng với những nữ nhân chỉ biết nhìn hắn cười khúc khích, chỉ biết nói lời nhỏ nhẹ dịu dàng, chỉ biết nói chuyện không đâu hoàn toàn khác biệt.
“Bị ta nói trúng rồi? Ngay từ đầu, ta một chút cũng không
ngốc, có muốn ta thay ngươi tìm Tĩnh Vũ hỏi xem chuyện quan trọng kia
làm tới đâu rồi không?”
Hắn có chút dao động, dù sao hắn cũng chờ đến muốn hết kiên nhẫn rồi, hắn muốn sớm được khôi phục thị lực một chút.
“Cọc cọc”. Tiếng đập cửa vang lên.
“Lại sao vậy?” Nàng xoay người nhìn nam nhân tuấn dật đứng ở giữa hai môn
thần, cười đến mê người, “Hắc, thật sự là nói người người đến a!”
Thừa Diệp vừa nghe, trong lòng chấn động, không ngồi được nữa lập tức đứng dậy, tiếp đó đi ran goài.
“Gia nhà ta chờ ngươi mấy ngày rồi, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nói chuyện.”
Tình Tâm liếc mắt nhìn thần tình kích động của Thừa Diệp, cười cười muốn Tiểu Liễu cùng nàng rời đi.
Tuy rằng nàng cũng rất hiếu kỳ muốn biết chuyện quan trọng kia là gì?
Nhưng dựa vào cá tính của Thừa Diệp, muốn hắn tiết lộ bí mật còn khó
hơn lên trời, nàng tốt nhất là đừng lãng phí thời gian.
“Tiểu Liễu, ngươi gặp qua Tĩnh Vũ chưa?”
“Vâng, ba năm trước từng gặp qua một lần, sau đó, một năm thỉnh thoảng cũng gặp hai, ba lần, nhưng hắn hay đi vội vàng lắm.”
“Hắn làm nghề gì?”
“Không biết, chỉ biết là hảo bằng hữu của bối lặc gia.”
Thật sự là một đáp án t