Old school Easter eggs.
Hoán Phu Cách Cách

Hoán Phu Cách Cách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322785

Bình chọn: 8.5.00/10/278 lượt.

ốt.

Trong thư phòng –

“Xin lỗi, đã để ngươi phải đợi lâu.” Tĩnh Vũ thực sự rất xin lỗi.

Thừa Diệp vội vã lắc đầu, nín hơi hỏi, “Thuốc kia?”

“Xong rồi.” Hắn biết rõ hảo hữu rất mong chờ.

Thừa Diệp nhịn không được kích động xác định lại lần nữa, “Thật sao?!”

“Là thật.” Hắn cười cười từ trong lòng lấy ra một chiếc bình ngọc màu trắng, nắm chặt trong tay.

“Mỗi ngày một viên, mỗi ngày vận công ba canh giờ, độc khí lắng đọng trong

cơ thể cần một tới hai mươi ngày vận chuyển, liền có thể tan đi, đến

lúc đó,” Hắn mỉm cười nắm tay hảo hữu, “Thế giới của ngươi lại có màu

sắc rồi.”

“Đến lúc đó, ta nhất định đa tạ ngươi xứng đáng.”

“Cứ đợi một khoảng thời gian đã, ta ngày mai sẽ đến Âm sơn, có một loại

thiên tiên thảo vô cùng trân quý vừa kết quả, ba ngày không hái, rớt

xuống đất sẽ không còn giá trị, thời gian cấp bách- ”

“Ta hiểu, ngươi mau đi đi.” Hảo hữu này của hắn là một dược si, suốt đời theo đuổi kỳ trân dị thảo, hắn hiểu rất rõ.

Vì vậy Tĩnh Vũ chính là vội đến cũng là vội đi, khiến kẻ muốn bắt hắn

giải tỏa thắc mắc trong lòng – Tình Tâm cũng chỉ có thể xoa bóp tay.

Ngày thứ hai, khi trời mới tờ mờ sáng, Thừa Diệp đã đi ra rừng rậm sau hậu

sơn, ở trên bãi cỏ hắn thường luyện công vận công khử độc.

Ba năm trước, thứ hắn trúng chính là độc môn độc dược của Tứ Xuyên Đường gia, nhưng giải dược duy nhất ngay từ đầu đã bị Đỗ Thải Tuyên nhảy vực vứt

xuống vực sâu vạn trượng, hảo hữu tuy rằng thay hắn cầu xin Đường gia,

Đường gia cũng rất rộng lượng cho biết cách điều chế giải dược, nhưng

trong giải dược lại có nhiều kỳ trân dị thảo từ lâu đã mất tích, thậm

chí cần máy của động vật quý hiếm hòa trộn mới có thể luyện thành.

Biết được cách giải nhưng lại không cách nào điều chế, Tĩnh Vũ khổ cực tìm

kiếm ba năm, hắn cũng rơi vào bóng tối ba năm, bây giờ cuối cùng cũng

có thể thấy được ánh mặt trời.

Kế tiếp vài ngày, hắn đều ngay lúc trời tờ mờ sáng mà ra sau rừng vận công giải độc, mọi người đều cho

rằng hắn đến rừng rậm luyện võ, làm việc nghỉ ngơi cũng như bình

thường, ngay cả Tình Tâm là người muốn nỗ lực từ những việc hắn làm tìm ra manh mối cũng không thấy gì kỳ quái, đương nhiên cũng không nghĩ ra là có liên quan đến Tĩnh Vũ.

Thừa Diệp trải qua những ngày bình

yên tự tại, nhưng nàng lại gặp phải nhiều điều phiền toái – Đỗ Kiều

Tuyên thấy bà mai không ngừng tới cửa, mỗi ngày đều đến gây sự với

nàng, nhưng nàng nào có nhiều thời gian như vậy lo cho Đỗ Kiều Tuyên,

lần nào cũng trực tiếp điểm vào hôn huyệt, để nàng đi cãi với Chu công.

Thạc Nhân mỗi lần đều phụ trách ôm Đỗ Kiều Tuyên về phòng, tuy rằng vẫn

lẳng lặng chờ nàng, nhưng thâm tình trong mắt không gạt được người

khác, Tình Tâm muốn hắn dũng cảm yêu, dũng cảm nói với Thừa Diệp là hắn muốn Đỗ Kiều Tuyên, nhưng hắn lại sợ đến mặt mày trắng bệch, vội vã bỏ đi, khiến nàng cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Vào một buổi tối, sau

khi ở thư phòng làm xong công sự, nàng nhịn không được mở miệng, “Ta có thể quay về Bắc Kinh gặp a mã, ngạch nương không?” Kỳ thực nàng muốn

trở về tìm bằng hữu trong công chúa bang, cũng muốn rời khỏi cái nơi

không khí ngột ngạt này.

“Không thể.”

“Tại sao?” Nàng sửng sốt, “Chuyện những sổ sách này, có thể để Hà tổng quản- ”

“Không phải việc đó, mà là Lâm di nói với ta, Lâm di đã thay Đỗ Kiều Tuyên

chọn được nhà chồng rồi, đó là phương bắc vọng tộc, ngươi dù sao cũng

là nữ chủ nhân, khi bọn họ tới đón dâu, ngươi ra mặt.”

“Nam chủ nhân ngươi không có ở đây à?”

“Ta không gặp người lạ.”

Nàng đảo đôi mắt trắng dã, khẳng định lại là cái tự tôn ngu xuẩn kia tác quái rồi, “Chuyện này Thạc Nhân biết chưa?”

“Can gì đến hắn?”

“Ngươi làm đại ca người ta đó, còn không biết hắn thích Kiều Tuyên cô nương sao?”

Hắn nhíu mày, “Ta không biết, nhưng hắn có dị nghị gì có thể tới tìm ta bàn mà.”

“Không xong, lá gan hắn chỉ như gan chuột…”

“Cọc cọc.”

Tiếng đập cửa thình lình vang lên cắt đứt câu chuyện của hai người bọn họ, Tình Tâm đứng dậy mở cửa, “Chuyện gì?”

Tề Lực đứng ở bên ngoài, trước tiên quay đầu nhìn một cái, nàng cũng nhìn qua, chỉ thấy Đỗ Kiều Tuyên nước mắt như mưa, mà Tề Tâm đang đỡ lấy

nàng, không cho nàng vào, “Kiều Tuyên cô nương muốn cầu kiến bối lặc

gia một lát.”

“Bảo nàng đi.”

“Thỉnh nàng vào.”

Thừa Diệp bên trong cùng Tình Tâm bên ngoài hầu như cùng lúc lên tiếng.

Sắc mặt Thừa Diệp chuyển sang khó chịu, đứng dậy đi tới bên người nàng, “Ở đây khi nào tới phiên ngươi làm chủ?”

“Hôn sự của nàng là ngươi cố ý an bài, ít ra cũng phải nghe nàng nói thế nào chứ, dù sao ngươi cũng muốn đem nàng ra ngoài mà.”

Thấy hắn mím môi, đại biểu cho không ý kiến, nàng nhìn Tề Lực nháy mắt mấy cái, “Để nàng vào đi.”

Tề Tâm cũng nghe thấy, hắn lập tức nhường đường, Đỗ Kiều Tuyên trên mặt

đầy vệt nước mắt lúc này mới đi tới, vừa rồi Tình Tâm cùng Thừa Diệp

nói chuyện với nhau nàng đều nghe rõ, cho dù nàng không thích Tình Tâm, nhưng vẫn phải nói một câu, “Cảm tạ.”

Tình Tâm thản nhiên cười, “Đừng khách khí, nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lý, hắn không phải kẻ có tính nhẫn nại.”

Con ngươi đen của Thừa Diệp