Snack's 1967
Hoàng Hậu Anh Túc

Hoàng Hậu Anh Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328243

Bình chọn: 7.5.00/10/824 lượt.

“Chạy nhanh lên…quan binh tới rồi…”

Vùng núi hoang vu, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống đầu, ba cô gái quần áo tả tơi chạy bán sống bán chết vào phía rừng cây trước mặt, trốn thật nhanh nhất, nhân vật chính với hình tượng vô cùng thê thảm của

chuyện này chính là tôi, bây giờ đang buổi trưa nắng chói chiếu vào cả

người tôi làm cho các lỗ chân lông đều nở to, hơn nữa do vận động mạnh

nên tất cả quần áo đơn sơ của tôi đều dính đầy mồ hôi, hiện giờ tôi mới

biết rõ cái cảnh mồ hôi như nước là thế nào, sao tôi lại khổ sở vậy? Sao tôi lại phải chạy? Nói ra thì rất dài, bây giờ tôi cũng chẳng muốn nghĩ gì cả, mục tiêu là cánh rừng rậm cách trăm mét trước mặt, chạy sau tôi

còn tương tự có hai chị em nữa.

“Không chạy nữa, ta chạy không được nữa rồi…ta đau bụng quá..” Tiếng

Tiểu Thuý thở phì phò kêu lên đằng sau, mắt cầu xin nhìn tôi, tôi cũng

đang thở phì phò như trâu vậy, thở không ra hơi nữa, tôi còn chạy sao

được? Nhưng mà cái khổ này so với cái mạng của mình cái nào nặng, cái

nào nhẹ tôi lại thấy rõ nhất. Tôi vỗ vỗ ngực, điều chỉnh thở thông một

chút, giương mắt nhìn khắp bốn phía, ánh mắt tôi bỗng sáng lên, đúng là

ông trời không bỏ tôi, cách mấy chục thước phía trước có một đống cỏ khô hiện ra.

“Nhanh lên đi theo tôi” Tôi chạy tới đám cỏ khô phía trước.

“Nhanh lên…nhanh lên nào…” Miệng tôi kêu, xoay người kéo hai cô gái

vọt tới, nếu không phải chúng tôi cùng chung hoạn nạn, chắc chắc tôi sẽ

quyết đem vứt hai cô ngay, tự mình khác chạy trối chết. Ba người chúng

tôi vừa chui vào đống cỏ khô ôm chặt lấy nhau, cũng chỉ vì hoảng sợ quá

nên lúc này mặt mũi chúng tôi mồ hôi rơi xuống như tắm vậy.

Đợi lúc chúng tôi trốn xong xuôi, từ trên đỉnh núi có vài bóng quan

binh cao to, trông hung hãn xuất hiện. Họ hết nhìn đông lại nhìn Tây một lúc sau đó đi tới phía chúng tôi, tôi có thể cảm thấy thân hình hai chị em bên người run lẩy bẩy, trong lòng các nàng kinh hoàng như thế nào

tôi sao không rõ? Lúc này tôi cũng sợ tới mức nắm chặt tay lại không dám động đậy nhìn chằm chằm đằng trước. Tôi thở nhẹ một hơi bảo các nàng

không được động đậy, quan binh này hiện giờ đúng là đang tiến tới gần

phía chúng tôi, nhưng ánh mắt họ cứ nhìn ra cánh rừng phía sau chúng tôi cũng không để ý chân hắn suýt nữa dẫm vào chúng tôi.

“Mẹ nó chứ, vài con nhóc này đúng là chạy nhanh thật” Tên quan sai

trước mặt tôi đang chửi ác liệt, dẫm mạnh một chân xuống, đạp đống cỏ

khô trước mặt tôi làm cho chúng tôi sợ tới mức cũng không dám thở nữa.

“Đại nhân, làm sao bây gìơ?”

“Làm sao bây giờ à, vào tìm trong rừng cho ta, ta không tin mấy nàng

mọc cánh bay” Hắn nghiến răng trèo trẹo, hạ lệnh thô bạo với bọn tay

chân, sau đó một đám người cầm đuốc vọt vào rừng cây trong nháy mắt biến mất trước mắt chúng tôi.

“Phù..” Ba chúng tôi mềm nhũn ngồi phệt xuống đống cỏ khô, tôi nhìn

hai người cùng chung số phận bên cạnh rốt cục thấy tuyệt vọng vô cùng.

Trên thế giới này có ai xuyên qua bất hạnh giống tôi không? Nếu tôi

mà xuyên qua đến đây cuộc sống có cực khổ thế nào, mặt mũi xấu xí ra sao đều không sao hết, tôi có thể chấp nhận được, chỉ cần dựa vào trí thông minh của mình, và khả năng khéo léo, tôi chắc chắn có thể xoay chuyển

tàn cục, làm cho sự nghiệp rạng rỡ, mà hiện giờ thì, haizz…Đến cả thần

tiên cũng không thể xoay chuyện được rồi, tôi đã trở thành một hung thủ

giết người tàn ác trong miệng người khác mất rồi, mà người bị tôi giết

đúng là người đứng đầu huyện – Huyện lão gia, hiện giờ trong thành dán

thông báo truy nã tôi khắp nơi, hơn nữa cả hình tôi cũng bị dán lên đó,

mà lại càng làm cho tôi tuyệt vọng hơn nữa là, nghe nói đề đốc Nam Thất

Tỉnh đại nhân tự mình hạ lệnh truy bắt tôi, anh nói xem tại thời đại này tôi còn sống yên ổn được nữa không?

Đấy là còn chưa tính chính bản thân tôi thực sự không có giết người mà! Tôi bị vu oan! Tôi oan uổng quá!

Lần trước tôi vừa mới xuyên qua tới vùng sông nước này thì tôi còn

vui mừng khôn xiết, đi khắp nơi ngắm cảnh, có thể mấy ngày liên tục cũng không sao, để cho tôi thưởng thức cảnh sinh hoạt của cổ đại thế nào.

Thì ra ngày thường không phải anh có bộ mặt đẹp lúc nào cũng sống rất ổn có cơm ăm, trừ phi anh làm kỹ nữ, có thể đó là cách sinh tồn hạ sách

nhất, tôi không ngốc tới mức bán thân mình để hưởng thụ qua ngày an nhàn như thế đâu.

Vì thế lúc Huyện Thái gia tuyển nha hoàn, tôi dựa vào ba tấc lưỡi

cũng cướp được một vị trí nha hoàn, quản gia xem tôi nhanh nhẹn, bố trí

cho tôi tới hầu hạ phu nhân, làm thiếp thân nha hoàn của nàng. Tôi còn

tưởng là mình nhân cơ hội nịnh nọt phu nhân, trên TV đều diễn thế mà,

người chủ sẽ sinh lòng thương cảm với kẻ hầu, sau đó kết nghĩa chị em gì đó. Nhưng khi tôi nhìn thấy phu nhân lần đầu tiên, mọi suy nghĩ của tôi đều tan biến, phu nhân không phải như tôi nghĩ toàn thân ăn mặc đẹp đẽ, quý giá, hiền lành đáng yêu, nàng còn rất trẻ, rất xinh đẹp, có thể nói không dùng được lời nào để miêu tả hết vẻ ngang ngược của nàng được,

nàng tâm cơ âm trầm, cực kỳ keo kiệt, ra vẻ quyến rũ động lòng người,

tôi đây chỉ cần liếc cũng nh