
an Tiểu Thuý
tiến thẳng phía trước.
Vùng hoang dã này đến cả con đường mòn
còn không có nữa, khắp nơi đầy cỏ dại, mọc um tùm, đi đường này mới khổ
làm sao, đặc biệt quần áo chúng tôi mỏng đều rách cả, cứ lộ ra từng mảng da thịt trắng như tuyết, bị đám cỏ nhọn cào cho sứt sát một đám, lại
càng bực hơn nữa là mấy ngày nay thân thể không tắm, lúc này mồ hôi và
cỏ cào thấm vào vô cùng ngứa ngáy, làm cho tôi khó chịu vô cùng, nhưng
lấy tay gãi lại bị xước một đống, haizz…cảm giác này cả đời tôi không
bao giờ quên được.
Ôi ôi…Một cô gái được nuông chiều từ bé ở thế kỷ hai mươi mốt như tôi đây thật đáng thương quá!
Tiểu Thuý, Tiểu Lan thì chậm như rùa bò,
tôi cũng chẳng cậy nhờ được gì vào các nàng tiến lên trước mở đường rồi, tôi đành nhặt lên hai nhánh cây chắc dũng cảm tiến tới, đạp vào đám cỏ
mở đường, nhưng đi chẳng được bao xa thì tay đã đau nhức vô cùng, đánh
phải chập hai cây làm một đặt phía trước đẩy đi.
“Đến rồi” Tôi nhảy dựng lên, một toà nhà
đơn sơ hiện ra trước mặt, trên mái nhà có làn khói trắng bốc lên, xem ra thì người nhà này đang nấu bữa tối rồi, có thể vào ăn chút gì được
không đây? Trong lòng tôi tính toán, đánh giá kỹ ngôi nhà này, tuy đơn
sơ nhưng chắc chắn, cả toà nhà đều dùng loại gỗ dựng lên, vô cùng chắc
chắn, xung quanh được rào bằng hàng rào dầy đặc, chắc là để phòng dã
thú, lòng tôi vô cùng yên tâm, xem chuyện an toàn coi như có bảo đảm
vậy.
“Đi, đi gõ cửa đi!” Ý tôi muốn bảo hai
chị em kia đi lên trước, chắc đây là nhà của người thợ săn trên núi,
trước cửa nhà có treo mấy bộ da thú, không biết chủ nhà là loại người
như thế nào? Trong lòng tôi có chút lo lắng, trong đầu hiện lên hình ảnh một người đàn ông lỗ mãng, hay là lại gặp một kẻ biến thái đây? Hây da, Diệp Vũ à, mày đầu heo sao, cứ nghĩ lung tung gì thế?
Đang nghĩ miên man thì Tiểu Thuý và Tiểu
Lan đã đi tới gõ cửa, vừa gõ vừa gọi: ‘Mở cửa ra” trong lòng tôi thót
lên, các cô nàng cứ gọi ầm lên như thế, có người nào mà thèm mở, tôi hít một hơi sâu rồi kéo hai cô lại. “Tiểu Vũ, ngươi làm gì thế?” Tiểu Lan
và Tiểu Thuý không hiểu nhìn tôi, tôi mặc kệ hai cô nàng, lại nói tôi
cũng chẳng thích gì hai người này cả! Mình vào phủ mấy ngày nay cũng
chẳng chơi thân với mấy cô, chỉ là cùng thân phận người hầu thôi. Tôi
hắng giọng gọi vào trong nhà: “Hôm nay tiểu nữ gặp chuyện không may đến
đây. Xin hỏi có cho ngủ lại một đêm được không, đã làm phiền xin thông
cảm cho!”
Quả nhiên những lời này của tôi đã có tác dụng, chỉ nghe tiếng cửa kẹt một tiếng rồi mở ra, sau đó có tiếng một
người già trả lời: ‘Xin hỏi các ngươi là người thế nào?”
“Chúng cháu là người trong kinh đô Cổ
Trấn, hôm nay bị lạc đường không tìm được đường về, định xin ở nhờ trong nhà một đêm ạ” Tôi nói thành tâm thành ý, sau đó nhìn thấy ánh mắt kính nể của Tiểu Thuý Tiểu Lan, nhưng là người độc nhất của thế kỷ hai mươi
mốt đã tốt nghiệp đại học rồi nha! Nếu những lời như thế đều không làm
khó được tôi khi gặp khó khăn thì quên đi nhé. Đang vô cùng đắc ý thì
thấy một khuôn mặt già ló ra ngó nghiêng, nhìn chúng tôi từ đầu xuống
chân. “Các ngươi thực sự là người kinh đô sao?” Chắc bà nhìn thấy quần
áo chúng tôi tơi tả mặt mũi bẩn thỉu thì có chút nghi hoặc. “Vâng, chúng cháu vừa rồi bị lạc trên núi lớn, nên quần áo mới bị rách thế này ạ”
Tôi giải thích. Bà lại nhìn chúng tôi lần nữa rồi mới đẩy cửa mời chúng
tôi vào nhà, nhận ra người nhà này cũng nghèo, chỉ có hai phòng, phòng
to bên trong có chiếc giường và hai cái bàn, đơn sơ tới mức không thể
đơn sơ hơn được nữa. Tôi và Tiểu Thuý, Tiểu Lan nhìn lướt qua, có chút
không thể tin nổi “Cứ tự nhiên ngồi, đừng khách sáo, ta đang nấu cháo”
Bà chủ nhà đứng lên đi vào phòng bếp. “Bà ơi, ở đây chỉ có mình bà sống
thôi sao?’ Tôi nhìn khắp nơi đánh giá. “Không phải, ta và chồng ta cùng
sống, hôm nay ông ấy vào trong thành bán da thú rồi” Bà chủ nhà nhìn
trời bảo: “Chắc hơn một canh giờ nữa sẽ về” Trong lòng tôi nổi lên tia
thương cảm, ánh mắt bà chủ đợi chồng về xúc động nhìn tôi, mà đúng lúc
này ngoài cửa có tiếng chân bước vang lên. “Các cháu ngồi đây nhé, chồng ta đã về rồi” Bà chủ đứng dậy ra mở cửa. Tôi và Tiểu Thuý Tiểu Lan
không nói gì, nghe thấy tiếng một ông già đang nói là hôm nay ông bán
được khá nhiều bạc, một lát sau thấy ông thợ săn đi vào phòng, bà chủ đi đằng sau, nhìn thấy chúng tôi thì nở nụ cười, tiện tay vắt tấm da thú
lên trên tường, thở dài bảo: ‘Haizz…Hôm nay trong thành xảy ra chuyện
lớn rồi” “Ông chủ, xảy ra chuyện lớn gì vậy?” Tôi hoảng sợ một chút vội
vàng hỏi lại. Ông chủ thở dài bảo: ‘Còn không phải chuyện Huyện lão gia
chết sao, cháu nói xem một người đã chết vài ngày rồi mà hung thủ vẫn
còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không bắt được, haiz..Huyện lão gia
này chết không biết có bao nhiêu dân kêu oan không được! Đúng là một vị
quan thanh liêm cứ thế mà ra đi, hung thủ thật sự tàn nhẫn quá” Tiểu Lan “Ôi” một tiếng ngã từ trên ghế xuống, hai mắt kinh hoàng, toàn thân run rẩy, ông chủ hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn qua. “Tiểu Lan, ngươi sao
khôn