pacman, rainbows, and roller s
Hoàng Hậu Anh Túc

Hoàng Hậu Anh Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328424

Bình chọn: 9.5.00/10/842 lượt.

g cẩn thận thế, có phải lại bệnh cũ tái phát không?” Tôi hỏi tới,

tiểu Thuý che người nàng, tôi ra hiệu bằng mắt bảo các nàng đừng làm

loạn, ông chủ không phát hiện ra điều gì khác thường ở chúng tôi, lấy ra tẩu thuốc rít hai hơi, “Ông chủ à, ngài nói trong thành xảy ra chuyện

lớn ạ? Là chuyện lớn gì thế?” Tôi giả vờ có hứng thú hỏi tới: “Aizz, vị

lão gia quan thanh liêm này vừa đi, trên mặt mọi người ai cũng quan tâm, cháu nói xem! Đề đốc đại nhân tới cũng vậy thôi! Nghe nói là người kinh thành tới đó, hơn nữa vẫn là một vị quan lớn!” Ông chủ nhà nói rất thận trọng. Lòng tôi thì trùng xuống không nghĩ đến trận này lại càng lớn

đến thế, nếu kinh động đến lão hoàng đế thì phải làm sao bây giờ? Tôi

đây đúng là không tránh khỏi tai kiếp, chết chắc sao? Không đúng vậy

nha! Người cũng không phải do tôi giết, tôi sao phải chột dạ chứ, tôi

muốn quang minh chính đại mới đúng chứ. Ý nghĩ trong tôi thay đổi nhanh

thật, tự dưng thấy sáng ngời, có thể lão Hoàng đế đã để ý tới vụ án của

tôi mà có khả năng lật lại bản án cũng chưa biết chừng, cứ thử nghĩ mà

xem! Hoàng đế là vua của một nước, ơn rồng như biển rộng mêng mông cuồn

cuộn, chắc chắn sẽ mở rộng chính nghĩa, vì dân kêu oan nha! Tuyệt đối sẽ không bao che quan lại, vì chính nghĩa, có lẽ ông ta cũng biết được cái chết của vị huyện thái gia này không đơn giản nên mới phái người đến

tra xét. “Quan lớn à? Quan lớn gì vậy?” Tiểu Thuý bắt được lại hỏi tới.

“Vị này là quan lớn lắm, nghe nói lão gia Thiên Tử đích thân cử đến tra

án, là quan khâm sai, tựa như chính Hoàng đế đến vậy, quyền lực rất lớn

đó!”

“Quan khâm sai à?’ Tôi định vỗ tay trầm

trồ khen ngợi, thế thì hay quá, việc lật lại bản án của tôi có hy vọng

lớn rồi, quan khâm sai ơi! Đó không phải là vị quan chuyên vì dân trừ

hại hay sao, quan khâm sai, tên đúng lắm, nó chỉ quốc gia xảy ra chuyện

gì to lớn thì chính Hoàng đế sẽ cử đích danh quan lại tra xét, để ý từng sự kiện nhỏ nhất cho tới khi tra ra manh mối thì thôi, vụ án của tôi là vụ oan, có hàng ngàn sơ hở, nhất định ông ta sẽ tìm ra chỗ sơ hở, trong lòng tôi thầm phân tích vậy, quyết định đi bước tiếp theo. “Ông chủ,

ông nói vị quan khâm sai đại gia này có phải chuyên vì cái chết của

huyện lão gia mà tới không?”

“Còn có vụ án chết người nào lớn hơn so

với vụ này nữa! Nghe nói vị quan lớn khâm sai này sẽ ở trong phủ của

huyện lão gia, cháu nói xem có phải vì vụ án kia hay không?”

Xác định chắc chắn rồi, lòng tôi thầm

khẳng định nhưng không biết vị quan khâm sai này là nhân vật thế nào? Có phải lại là một vị quan vô lại nữa hay không? Hay là lại là một vị quan chẳng phân biệt trắng đen bao che lũ quan vô lại? Lòng tôi đầy nghi

vấn, “Ông chủ à, ông nói xem vị quan khâm sai này có thể hiểu lý lẽ

không, có vì dân giải oan không” Ông lão lắc đầu, “Cái này…Ta cũng không rõ cho lắm, ở nơi này chúng ta mới nghe thấy quan khâm sai lần đầu

thôi” Nghe ông ta nói thế, xem ra thì ngày mai tôi phải đi thăm dò xem

đám quan khâm sai thế nào mới được! Tôi cũng không muốn đánh cược mạng

mình, đến cả lão Hoàng đế cũng không thể tin được, tục ngữ có nói quan

lại đều tạo cho mình một đám bảo vệ ngầm, chuyện làm rõ trắng đen cũng

chỉ giả vờ làm qua loa, rồi kết luận vớ vẩn, vì dù sao lão hoàng đế cũng ở xa tít chẳng có thời gian đâu mà đi kiểm chứng, nếu cứ như vậy chẳng

phải tự dưng tôi bị mất mạng hay sao? Tôi đúng là tự khâm phục năng lực

của mình, càng ngày càng thận trọng. “Đói rồi ha! ăn cơm trước đi,

chuyện này phu quân vừa mới trở về, mọi người cứ ăn tự nhiên” Bà chủ nhà nhiệt tình niềm nở mời chào. “Đa tạ ông bà chủ, ông bà tiếp đãi chu đáo quá, người tốt nhất định sẽ có báo đáp” Tôi bưng một bát cháo lên, bốc

mùi thơm ngát khắp phòng, trong có cho thêm một ít rau dại nhưng hương

vị rất ngon, là hương vị của tự nhiên. “Ha ha, chúng ta nơi này rất ít

khách qua lại, các cháu đến đây chúng ta rất vui rồi”

“Ông chủ khách sáo quá, đồ ăn gì đó đều

chưa thấy bao giờ mà!” Tôi vừa ăn vừa nói. “Cái này hả! Đều là hái sau

núi cả, chỉ là một ít đồ ăn hoang dã thôi” Ông chủ cứ hăng hái phấn khởi giới thiệu, tôi càng ăn càng thấy ngon, ông lão thì cứ cười ha ha nhìn

chúng tôi. Ông chủ nấu rất nhiều, đợi lúc chúng tôi ăn no chẳng còn gì

thì ông lão đứng lên thu dọn bát đũa tôi mới đứng dậy giúp. Tôi là loại

người đã chịu ơn thì phải cố sức tìm mọi cách mà báo đáp, nhưng trong

cuộc sống thực, nếu là một người đã bị ép đến đường cùng thì lại càng

phải là người mạnh mẽ hơn, tôi không thể xử lý theo cảm tính được, rất

ghét chuyện ướt át bẩn thỉu, là một người có vẻ đẹp và lý trí cùng tồn

tại, aiz… Vẻ đẹp ư? Lòng tôi chán nản, hiện giờ làn da của tôi đen sì

như Châu Phi vậy, nghĩ lại trước kia da dẻ cứ trắng nõn như da em bé,

một tuần phải ba lần đắp mặt nạ, ngoài ra còn dùng hàng trăm loại sữa

rửa mặt gì gì đó, dưỡng da phải nói là tuyệt vời! Hiện giờ ý à, nếu

không phải đường nét khuôn mặt tôi cũng tạm được chắc có người cho rằng

tôi là người điên ấy chứ, thực ra cũng không đến nỗi xấu quá, đấy là tôi tự hạ thấp tiêu chuẩn của mình