
c này thuyền bắt đầu từ từ khởi hành, hai vị có tuổi đang chèo chống thuyền.
TRên bàn bày đầy hoa quả bánh kẹo đủ mọi
thứ, tôi nhón lên bỏ vào miệng nhấm nháp, lại nghe thấy có tiếng chân
bước nhẹ nhàng ở đằng sau truyền đến, một cô gái xinh đẹp nhu mì ôm đàn
đi ra, sóng mắt len lén lướt tới đánh giá Long Kỳ, lông mi cong dài, tay xoa nhẹ đàn, từng tiếng đàn phát ra thánh thót êm tai, cả chiếc thuyền
tràn ngập tiếng nhạc, Long Kỳ xoè chiếc quạt phe phẩy, khuôn mặt tuấn tú ghé sát tai tôi, “Vũ Nhi có thể gẩy một bản cho ta được không?”
Tôi ư? Tôi trợn to mắt, nhưng mà tôi không biết đánh đàn mà! Tôi lắc lắc đầu, “Em không biết đánh đàn đâu!”
Khoé miệng Long Kỳ khẽ cong lên, ánh mắt
liếc nhìn chiếc đàn, nói vô cùng nhẹ nhàng, “Ta đây sẽ đánh đàn, còn Vũ
nhi khiêu vũ, thấy sao?”
Ôi, chàng biết đánh đàn sao? Tôi thất
thốt ngạc nhiên, Hà công công đứng bên thoáng đắc ý bảo, “Có phải phu
nhân không tin chủ nhân sẽ biết đánh đàn chăng?”
Tôi đáp luôn, “Đương nhiên rồi, trông chàng mạnh mẽ như vậy, sao có thể đánh ra được tiếng đàn tinh tế chứ!”
“Hay là thử xem sao?” Hà công công cười
nói, còn Long Kỳ thì tủm tỉm nhìn tôi, đứng dậy đi tới chỗ cây đàn, vị
cô nương kia chủ động lui ra, Long Kỳ ngồi vào giữa cây đàn, quần áo màu vàng tôn lên chàng, trông như một công tử tuấn dật thong dong vậy, cởi
áo khoác lạnh lùng ra, động tác cũ của chàng vẫn làm tôi chấn động, ngón tay thon dài bắt đầu chạm đến dây đàn, từng âm thanh nhẹ nhàng vang
vọng khắp khoang thuyền, chàng vừa đánh đàn vừa nhìn tôi cười, tôi không tự chủ được nâng tay áo lụa mỏng lên bắt đầu hoà cùng với tiếng nhạc,
nụ cười tươi hiện lên trên môi, điệu múa bắt đầu. Gió nhẹ bên hồ làm tóc đen bay bay, tôi múa nhẹ nhàng, quần áo lay động, thước tha theo điệu
múa, hoà cùng tiếng nhạc cảm giác như trên thiên đường vậy, chỉ cách có
chút thôi.
Giai nhân yểu điệu xen lẫn điệu múa nghê
thường, giống như cảnh trong mộng thúc giục làm tôi bừng tỉnh như múa
trong cảnh tiên giới, trước mắt chỉ nhìn thấy một dung nhan tuấn mỹ, tôi vân say mê trong điệu múa quay cuồng.
Tiếng đàn ngừng, tôi cũng vừa múa xong,
bên hông bỗng có đôi tay mạnh ôm lấy, nâng nhẹ eo tôi lên, làm cho tôi
say mê áp sát mặt vào lòng chàng. Đùng lúc này bên tai vang lên tiếng
khen ngợi trầm trồ. Tôi ngước mắt nhìn thấy chúng tôi đã ra giữa hồ, bên cạnh có mấy thuyền hoa đang xem. Tôi bỗng đỏ mặt xấu hổ.
Chúng tôi ngắm cảnh nước non Giang Nam,
một bên vừa say sưa, một bên vừa cười vui, bỗng chốc thời gian đã trôi
qua rất nhanh, cũng đã hơn mười ngày rồi, trong lúc chúng tôi đang du
ngoạn, Long Kỳ cũng bí mật tiếp xúc với một số vị đại thần, tôi đoán
chắc là trong triều có chút việc cần chàng xử lý. NHưng ngày này trong
lúc Long Kỳ tiếp các vị đại thần, tôi bỗng có chút nhàm chán, nghĩ ngợi
lập tức muốn về, viết bao cảm xúc về giang Nam tặng người. Bảo Hà công
công một câu, tôi một mình đi ra dạo. Bất ngờ lại đi càng xa khách sạn,
lúc này trên bầu trời đã có đám mây đen bay tới, người đi trên đường vội vàng, tôi ngước mắt nhìn trời, nghĩ đến muốn đón cảnh mưa xuân đầu tiên ở Giang Nam, tôi cũng không thấy lo, mà ngược lại nở nụ cười, đi tản bộ nhẹ nhàng trên đường. Chỉ lát sau, từng hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống,
mắt nhìn thấy mêng mông sương mù, nhìn lãng mạn vô cùng.
Hạt mưa nhỏ nhẹ nhàng phe phất bay bay
theo gió, từng đôi yêu nhau trên đường bắt đầu mở ô mà đi, nép vào trong chiếc ô tình yêu, ngọt ngào mà hạnh phúc.
Tôi nhìn một đôi tình nhân đang trong
chiếc ô rất ôn nhu, khẽ mím môi, có chút thất thần. Ngay lúc tôi đang
thấy ê ẩm trong lòng thì lại chạm vào đôi mắt thâmt huý, một chiếc ô dầu trên đầu tôi, Long Kỳ nhìn tôi cười khẽ, hình ảnh này như trong mơ vậy
không ngờ có một ngày lại thật sự hiện ra, hai người bung dù bước chậm
rãi trên đường, nam cao lớn anh tuấn, nữ nở nang kiều diễm, thật là một
bức tranh đẹp quá ha!
Long Kỳ lấy tay lau nước mưa trên mặt tôi, có chút đau lòng bảo, “Trời mưa sao không tìm chỗ trú, ướt hết thì phải làm sao đây?”
Tôi khẽ cong môi lên, “Chàng là chiếc ô
của em rồi, trời mưa em chỉ muốn tránh trong chiếc ô của chàng thôi!”
Long Kỳ bị những lời tôi nói cảm động, nắm lấy tôi cùng đi về phía khách sạn.
Ở Giang Nam những hơn mười ngày, chúng
tôi cũng về tới hoàng cung, lần xuất hành này của chúng tôi chưa kinh
động tới bất kỳ ai, chỉ có người trung thành mới đoán được chúng tôi đi
đâu. Về cung không lâu, Long Kỳ đi xử lý chính sự, Ngọc Hoán cũng đến,
chàng nói cho tôi biết chàng phải về biên quan rồi. Chàng muốn dẫn Cầm
công chúa đi cùng. Tôi cao hứng thay cho chàng, không ngờ chàng rốt cục
cũng tiếp nhận CẦm công chúa rồi. Cầm Công chúa thương chàng như vậy,
năng lượng tình yêu cảm động ông trời, cảm động, tin rằng cũng cảm động
lòng người đàn ông, làm cho thép cứng hoá thành bùn. Nhưng mà Ngọc Hoán
nói một câu làm tôi kinh sợ, vốn Long Kỳ muốn Ngọc Hoán ở lại Hoàng
cung, trở thành người coi sóc, nhưng Ngọc Hoán lại xin miễn, chàng nói
chàng phải rời nơi đây, tôi hỏi chàng vì sao không ở lại? Chàng nói
c