
hen tị với nàng, ngưỡng mộ nàng, vì sao nàng không biết hưởng
thụ, không biết quý trọng?”
Nàng cười rất châm chọc,“Ngươi sẽ sủng ái sủng vật của ngươi trong bao lâu?”
Hai mắt hắn cụp xuống, lời nói của nàng như đọc được suy nghĩ của hắn.
Sủng vật? Đúng vậy, lúc đầu quả thực là hắn muốn đem sủng vật khó thuần phục như nàng sủng ái. Một mĩ nhân như vậy, sắc đẹp của nàng quá chói mắt, quá rực rỡ, mọi thứ
xung đều như mất đi ánh hào quang, vì muốn chứng tỏ năng lực của mình,
hắn không ngần ngại dùng mọi biện pháp, làm cho tiểu sủng vật diễm lệ
này hoàn toàn thần phục.
Nhưng tính cách nàng lại kiêu ngạo, điêu ngoa, luôn luôn chống lại hắn, thậm chí không ngừng khiêu khích sự nhẫn nại của hắn.
Lâu ngày, quan hệ hai người giống như thay đổi, đôi khi hắn tự hỏi chính
mình, rốt cuộc là hắn muốn nàng ngoan ngoãn khuất phục ở dưới thân, hay
là cam tâm tình nguyện...... yêu thương hắn?
Hắn khinh thường câu hỏi của chính mình, càng hận chính mình là vua một nước, thế nhưng hắn
như một thiến niên bối rối trước tình yêu. Hắn thường để câu hỏi kia
sang một bên, không suy nghĩ nhiều.
Trước khi đi, hắn không quên
nói với nàng,“Nàng là nữ nhân của trẫm, hãy chấp nhận chuyện này đi, cho dù nàng không muốn, cố mà diễn tốt vai này, ai bảo nàng...... là tù
nhân chứ.”
Hắn biết câu nói cuối cùng làm nàng tổn thương như thế nào, nhưng thế thì có làm sao? Nàng nên biết thân phận của mình, biết
được thân phận thiếp của mình chênh lệch với người khác như thế nào,
biết rằng nàng nên tôn trọng hắn.
Từ sau khi Triệu Nguyên Thừa rời Vong Ưu Cung, cũng không thấy hắn đến lần nào nữa.
Sau khi tĩnh dưỡng vài ngày, thân thể của Kỉ Khuynh Nhan sau khi bị hắn dày vò đến bủn rủn đã khôi phục sinh khí như ngày xưa, nhưng trong lòng
nàng vẫn còn oán giận hắn.
Ngọc Điệp theo nàng đi dạo hoa viên,
không nhẫn nại được mà khuyên nhủ:“Chủ tử người cần gì phải như vậy,
Hoàng thượng đối với người rất tốt, hạ nhân trong cung đều nhìn thấy,
người cả ngày đều chống đối Hoàng thượng, kết quả người chịu khổ chính
là người?”
Nàng theo sau Kỉ Khuynh Nhan, lại nói:“Phi tử hậu cung nhiều vô kể, người may mắn được Hoàng thượng nhìn trúng, nay cũng chỉ
có chủ tử, từ khi người vào cung, đã rất lâu Hoàng thượng chưa có đi đến cung của các phi tử khác, trong một tháng hoàng thược đều lấy quốc sự
làm trọng coi như là thanh tâm quả dục (lấy quốc sự để kiềm chế dục
vọng)......”
Kỉ Khuynh Nhan giống như đang nghe, lại giống như không nghe.
Nàng hái xuống một bông hoa mẫu đơn, chậm rãi cúi người xuống, đi đến bên hồ tay cầm cành hoa, chơi đùa với mấy con cá.
Vài cánh hoa rụng xuống rơi vào nước, đàn cá tới gần bơi quanh những cánh hoa.
Ngọc Điệp cũng cúi người xuống cùng nàng, tiếp tục nói bên tai nàng,“Chủ tử, nô tỳ nói những lời này chắc người sẽ không thích nghe, nhưng nô tỳ là
muốn tốt cho người, người nghĩ xem, đến bây giờ Hoàng thượng ngay cả một hài tử để nối dõi cũng không có, nếu người có thể sinh cho Hoàng thượng một nam một nữ, thì vị trí Hoàng hậu vẫn còn trống kia không phải sẽ
thuộc về ngài sao?”
“Người cũng đừng trách nô tỳ lắm mồm, từ xưa
đến nay hai nước giao chiến, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc đây đều
là đạo lý, cho dù Hoàng thượng cướp nước của người, làm hại thần dân của người, cũng chỉ là do bắt buộc, người cho dù hận thì cũng phải thông
cảm cho Hoàng thượng .
“Mong muốn cả đời của nữ nhân là gì? Chẳng phải được gả cho một phu quân tốt, sinh một đôi ân huệ nữ(một trai một
gái), tuy rằng trong hậu cung có rất nhiều phi tử muốn chiếm được tình
cảm của Hoàng thượng , nhưng các nàng sao có thể so sánh với địa vị của
người trong lòng Hoàng thượng?”
Ngọc Điệp tận tình khuyên bảo nàng, đợi cả buổi cũng không thấy nàng đáp lại, không khỏi có chút chán nản.
Nàng theo lệnh Lưu công công khuyên nhủ chủ tử, nhưng chẳng có chút tác dụng, phải làm sao bây giờ ?
Lưu công công có nói nhỏ cho nàng, tuy rằng Hoàng thượng không đến Vong Ưu Cung, nhưng trong lòng rất không thoải mái.
Suy cho cùng, người có thể làm cho Hoàng thượng không thoải mái, trừ bỏ Kỉ
Khuynh Nhan trời không sợ đất không sợ, đúng là không thể tìm được người thứ hai.
Lưu công công lo lắng, liền lén đi tìm nàng, muốn nàng cố gắng khuyên bảo chủ tử.
Vốn tưởng chủ tử không có hứng thú, muốn gạt lời khuyên nhủ sang một bên, kết quả lại nghe thấy giọng nói mềm mại của người.
“Ngươi cho rằng là một sủng vật thì sẽ có kết quả tốt đẹp?”
Kèm theo lời nói, Kỉ Khuynh Nhan chậm rãi đứng dậy, trên mặt lộ ra ý cười.
“Ta làm sao có thể vào được nơi này, mọi người trong hậu cung đều biết, lúc trước Hoàng thượng phong làm Hoàng hậu, nhưng trong hậu cung to lớn
này, có mấy người thật sự tôn trọng ta?
“Cho dù ta thật sự sinh
hài tử cho Hoàng thượng, nhưng ta là tù nhân, ta làm sao có thể đảm bảo
hài tử của ta có thể được an ổn? Cung đình là nơi tràn ngập mùi máu tanh cùng chết chóc, từ khi mang thai, sẽ có vô số bàn tay độc ác, sẽ làm
hại hài tử của ta.”
“Ngọc Điệp, ngươi nói cũng rất đúng, nhưng ngươi có nghĩ đến, đây là cuộc sống mà ta muốn sao?”
Bị