pacman, rainbows, and roller s
Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322474

Bình chọn: 8.5.00/10/247 lượt.

hỏi lại Ngọc Điệp chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của chủ tử. Trong ấn

tượng của nàng Kỉ Khuynh Nhan ngang ngược, kiêu ngạo, gian xảo, tính

tình khác thường, còn thường đem nô tài đánh chết đi sống lại, không có

chút ấn tượng tốt.

Nhưng hôm nay, Kỉ Khuynh Nhan trên mặt phảng phất nỗi u sầu, đáy mắt rất bi thương.

Nàng đột nhiên lại đồng tình với tiểu cô nương này, tuổi còn nhỏ đã chịu

đựng nỗi đau mất nước, bị nhốt trong hoàng cung đầy rẫy nguy hiểm này,

chỉ có thể dùng sự quật cường che đi yếu đuối.

Tuy rằng Hoàng thượng thật đáng thương, nhưng sao có thể không thương xót tiểu cô nương này được?

Ngọc Điệp muốn nói gì đó để an ủi nàng, đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện từ cách đó không xa.

Nhìn đến nơi phát ra tiếng nói, ra là Lưu Phúc đang ở phân phó một tiểu thái giám làm việc, tiểu thái giám khúm núm gật đầu, cuối cùng tiếp nhận kim bài tổng quản đưa, cung kính cất vào trong người.

Lưu Phúc phân

phó xong, quay người liền nhìn thấy Kỉ Khuynh Nhan cùng Ngọc Điệp, vội

vàng đi tới, cười khanh khách tiến đến làm lễ dành cho Hoàng hậu.

“Kỉ chủ tử sao hôm nay lại rảnh đến hoa viên đi dạo?”

“Ta đến hoa viên đi dạo còn phải thông báo với Lưu công công sao?”

Đau thương ở đáy mắt biến mất, trở lại khuôn mặt kiêu ngạo, cao cao tại thượng mà Ngọc Điệp quen thuộc.

Lưu Phúc vội vàng cười lấy lòng,“Kỉ chủ tử nói như vậy có ý gì? Người muốn

đi dạo trong hậu cung lúc nào là việc của người, nô tài là một chút cũng không xen vào.”

Kỉ Khuynh Nhan liếc nhìn hắn một cái, xem thường bộ dạng lấy lòng của hắn, đánh giá tiểu thái giám đứng đằng sau, tiểu

thái giám kia chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mặt mày đẹp đẽ, sáng sủa,

tỉ mỉ nhìn, có chút quen mắt.

Tiểu thái giám thấy Kỉ Khuynh Nhan nhìn mình, vội vàng quỳ rạp xuống đất, sợ đắc tội với nàng.

Lần trước bởi vì một câu nói thiếu suy nghĩ mà hắn bị đánh ba mươi đại bản, hắn liền đi khắp nơi hỏi chuyện về Hoàng hậu.

Rõ ràng nàng đã bị giáng xuống làm thiếp, nhưng vẫn ở trong Vong Ưu Cung

hưởng thụ đãi ngộ của Hoàng hậu, liền biết lần trước bị đánh không hề

oan uổng.

Trong hậu cung có mấy ai kiêu ngạo ương ngạnh như nàng, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhường nhịn nàng?

Kỉ Khuynh Nhan nhìn tiểu thái giám đang quỳ gối thỉnh an mình, nhẹ nhàng

cười,“Tiểu thái giám này nhìn thật quen mắt, nếu ta nhớ không lầm, hắn

là tên tiểu tử lần trước dám can đảm mắng ta không quỳ để tiếp chỉ sao?”

Lời này nói ra, chẳng những làm cho tiểu thái giám lạnh run, ngay cả Lưu Phúc cũng không dám nhiều lời.

Vong Ưu Cung cùng vị chủ từ này thích mang thù, quả nhiên, thù hận đều lưu giữ để đáp trả.

Lưu Phúc cười lấy lòng,“Kỉ chủ tử đừng tranh chấp với đứa nhỏ này? Hắn có

mắt như mù, bởi vì hắn nói năng lỗ mãng nô tài đã sớm hung hăng giáo

huấn hắn một chút.”

Nàng mỉm cười nói:“Lưu công công, lời này

nghe có vẻ không phải, tuy rằng đúng là lúc trước hắn nói làm cho ta mất hứng, nhưng kỳ thật hắn nói cũng đúng, đáng nhẽ phải khen thưởng hắn

mới phải, Lưu công công sao lại còn giáo huấn hắn?”

Hắn vội vàng gật đầu nịnh bợ,“Kỉ chủ tử nói phải, Kỉ chủ tử thực nhân từ.”

“Vừa rồi thấy các ngươi đang nói chuyện, có chuyện gì vậy?”

Lưu Phúc trả lời,“Tiểu thái giám phụ trách mua đồ trong cung bị bệnh, vừa

rồi nô tài mới phân phó đứa nhỏ này thay thái giám kia ra ngoài mua đồ.”

“À, tịnh thân thái giám(*) muốn ra cung, không phải chuyện dễ dàng a.”

(*): người đã cắt chỗ “tế nhị” để làm thái giám (_ _”)

“Đúng vậy, nhưng chỉ cần kim bài của phủ nội vụ đưa, thủ vệ sẽ không ngăn cản..”

Kỉ Khuynh Nhan nhớ hình như lúc nãy Lưu Phúc có đưa cho tiểu thái giám này một vật gì đó lóe ra kim quang, mày khẽ nhướn, bên môi mơ hồ lộ ra ý

cười.

Nàng tiến lên vài bước, nâng tiểu thái giám đang không

ngừng run rẩy quỳ dưới đất kia,“Chớ quỳ chớ quỳ, nay ta đã không phải

Hoàng hậu, mau đứng lên đi, đừng tự mình làm thương bản thân.”

Tiểu thái giám không nghĩ tới vị Hoàng hậu bị phế có rất nhiều tiếng xấu này lại nói với hắn như vậy, nhịn không được ngẩng đầu nhìn, chỉ liếc mắt

một cái tim hắn đập thình thịch không ngừng.

Đẹp! Thật sự là đẹp như tiên.

Lần trước cùng Lưu công công đi Vong Ưu Cung tuyên chỉ, hắn đứng xa nên chỉ thấy hình dáng mơ, nay nhìn gần như vậy, mới phát hiện nàng đẹp tinh

xảo, mỗi một tấc da thịt đều như là do trời tỉ mỉ tạo ra. Kỉ Khuynh Nhan thấy tiểu thái giám ngây ngốc nhìn mình, liền giúp hắn phủi quần,“Nhớ rõ về sau thấy ta không cần phải quỳ, ta nhận không nổi.”

Nói xong, cười cười xoay người, mang theo Ngọc Điệp đi đến nơi khác trong hoa viên.

Gần tối, một tiểu thái giám đưa lệnh bài xuất cung cho thủ vệ kiểm tra, thuận lợi đi ra.

Xoay người, nhìn hai cánh cửa nặng nề trong thời gian ngắn đã đóng ngay

trước mặt mình, Kỉ Khuynh Nhan một thân tiểu thái giám rốt cuộc cũng lộ

ra tươi cười.

Nàng tự do rồi sao?

Nàng thật sự đào tẩu khỏi nơi mà nam nhân kia giam cầm nàng sao?

Bị nhốt lâu lắm rồi, bây giờ được tư do lại giống như mơ, thật không dám

tin, một khối kim bài nho nhỏ thế mà có uy lực thật lớn! Nắm chặt kim

bài mà nàng thừa dịp giúp tiểu