
i, vẫn chăm chú làm hết bài kiểm tra. Mặt tôi đỏ ửng, có cái gì đó
trong mắt làm tôi cay xè. Tôi muốn khóc quá ! Khóc vì xấu hổ ! Khóc vì
tự trách bản thân đã làm liên lụy đến người khác !
.
Hết giờ. Tôi nộp bài với tờ giấy chỉ mới ghi vài chữ. Tôi không còn tâm
trạng mà làm tiếp được nữa. Nhưng vốn dĩ tôi cũng đâu có học bài mà đòi
hỏi làm cho xong. Một lần nữa tôi lại nhìn sang Phạm Minh. Cậu ta vẫn
thế, vẫn chẳng nói năng gì, vẫn chúi đầu vào cuốn truyện dày cộm quen
thuộc. Tôi thu hết can đảm nói...lí nhí :
.
- Xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng tới cậu...Lát nữa ra chơi tôi sẽ xuống phòng giám thị để nhận lỗi với cô và minh oan cho cậu !
.
Phạm Minh nghe xong thì im lặng một lúc. Vài giây sau cậu ta đặt cuốn
truyện lên bàn, đưa đôi mắt bị che kín bởi chiếc kính Nobita sang nhìn
tôi, vẫn là sự lạnh lùng đó mà sao lòng tôi thấy nghẹn ngào :
.
- Cậu đừng có nói gì nữa. Tôi không muốn nghe. Và nếu muốn sống sót thì
liệu hồn giờ ra chơi mà mò xuống phòng giám thị. Tôi sẽ cho cậu u thêm
mấy cục nữa trên đầu giống như hôm nọ đó.
.
Rõ ràng là cậu ta đang mắng tôi. Mắng té tát cộng thêm dọa nạt. Ấy vậy
mà sao tôi chẳng thấy khó chịu hay bực tức gì, chỉ thấy thương Phạm Minh ghê gớm. Bấy lâu nay tôi cứ luôn nghĩ cậu ta chẳng bao giờ xem mình là
bạn, cậu ta hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của mình, cậu ta luôn
ghét mình, nhưng hôm nay thì tôi mới biết, Minh thực sự là một người bạn tốt, rất tốt và luôn muốn giúp đỡ tôi. Chỉ là cách cậu ta thể hiện khác người thường thôi. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể để
Minh bị oan như vậy được. Tôi cũng có lòng tự trọng và tôi không cho
phép bản thân đánh mất nó lần nữa.
.
- Không ! Ai làm thì người ấy phải chịu ! Tôi không thể để cậu phải gánh tội dùm mình !
.
Lần này thì cậu ta không nói gì nữa, mà thay vào đó là nhìn tôi với ánh
mắt dã man hơn. Bỗng dưng tôi thấy sợ. Thường ngày tôi đã khiếp sự lạnh
lùng của cậu ta lắm rồi, bây giờ còn thêm ánh nhìn này nữa, thật tình
tôi muốn bỏ chạy quá ! Và như những gì tôi đã dự đoán, Phạm Minh nhanh
như cắt ôm chặt cái đầu tôi rồi dúi mạnh vào đầu cậu ấy khiến tôi đau
điếng người. Đó có thể coi là biện pháp trừng phạt mà Minh dành riêng
cho tôi. Dù rất đau nhưng lần này tôi không dám la một tiếng. Bây giờ
cậu ta có đánh tôi đi chăng nữa thì có lẽ tôi cũng không đánh lại, vì
tôi đã mắc lỗi với cậu ta.
.
- Cậu quá ngốc ! Và tôi phải làm cho cái đầu cậu bớt ngốc hơn ! Hãy tự
suy nghĩ đi ! Nếu bây giờ, cậu đi xuống phòng giám thị và nhận tội thì
cả hai chúng ta đều sẽ bị truy cứu, cậu thì vi phạm quy chế giở tài liệu trong giờ thi cử cộng thêm cái tội không thành thật khai báo, tôi thì
dù không làm gì nhưng lại bị tội cố tình che dấu sai phạm của bạn. Còn
nếu chỉ có mình tôi nhận thì ít ra chỉ có một đứa bị phạt, mà tôi thì
cũng đã thành thật thú nhận ngay từ đầu nên chắc chắn hình phạt sẽ giảm
nhẹ hơn. Thông minh một tí đi ! Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết
định làm mọi chuyện ! Tôi không dư công cứu bạn lần nữa đâu. Còn bây giờ thì để yên cho tôi đọc truyện !
.
Minh nói một thôi một hồi rồi quay trở về với cuốn truyện thân yêu và
đọc ngấu nghiến. Tôi thì như người trên mây. Những lời cậu ta vừa nói
đúng là thấu tình đạt lý. Tôi yêu cậu bạn này quá ! Bấy lâu nay mình
ngồi với một thằng nhóc cá tính mà mình không biết, bây giờ mới khám phá ra ! Thật là quá uổng phí ! Minh hiểu tính tôi nhát gan không dám nhận
tội nên đã nhanh chóng nhận thay tôi, Minh cũng hiểu trong mắt cô giáo
cậu là một học sinh giỏi nên mới dũng cảm nhận tội ngay từ đầu để cô có
thể thông cảm và cho đó là một hành động thiếu suy nghĩ trong lúc bồng
bột. Vì đã là con người, dù giỏi giang đến đâu cũng có lúc mắc lỗi mà.
Ôi chao ! Tôi khâm phục cậu bạn cùng bàn quá đi mất ! Bây giờ việc tôi
muốn làm nhất là ôm chầm lấy Minh và... kiss cậu ta một phát để cảm ơn ! Nhưng tôi chỉ dám nghĩ thôi chứ không dám làm. Cục u hồi nãy vẫn còn
đau lắm và đang sưng to lên...
.
Giờ ra chơi. Minh đã xuống phòng giám thị. Đợi cậu ta đi một lúc rồi tôi cũng lén đi theo. Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác tội lỗi đến
mức này....
.
10 phút...
.
15 phút....
.
Chỉ còn 5 phút nữa là hết giờ ra chơi, Minh vẫn ngồi trong đó và chưa
thấy dấu hiệu của sự trở ra. Tôi thấp thỏm đừng ngoài hành lang nhìn
vào, hai tay cứ xoắn xoắn vào nhau. Cô thương Minh lắm, chắc cô không
phạt nặng cậu ta đâu. Tôi cứ đứng chờ trong...hy vọng như thế. Tôi muốn
làm cái gì đó để bù đắp lại cái lỗi to đùng của mình, ít ra là tôi có
thể lo lắng cùng cậu ấy....
.
Đợi đến khi tay tôi cào nát cả lớp sơn tường của phòng học cạnh phòng
giám thị thì Minh mới đi ra. Tôi hốt hoàng chạy lại hỏi tới tấp :
.
- Sao rồi ???? Cô có báo về gia đình không ???? Có bị phạt gì nặng nề không ?????
.
Minh suýt té trước sự xuất hiện như...ma của tôi. Cậu ta đứng lại, hai
tay bỏ vào túi quần, chau mày nhìn tôi. Có lẽ cậu ta đang khó chịu, mà
có lúc nào Minh không khó chịu đâu, tôi cũng quen rồi nên cứ nhăn răng
cười lấy tinh thần .
.
-