
.
- Này !
.
Tuấn dừng lại rồi quay lưng nhìn tôi.
.
- Hai hôm trước...tôi....nhìn thấy cậu chở nhỏ Liên bạn tôi....Cậu...cậu đừng có ý gì với bạn tôi đó ! Nó không phải dạng con gái để cho cậu
trêu chọc ! – tôi nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh để nói cho hết câu.
.
Tuấn thoáng ngạc nhiên, miệng lầm bầm cái gì đó mà tôi nghe không rõ.
Nhưng rồi cậu ta chợt bật cười ha hả khiến tôi ngơ người nhìn.
.
- Thì ra là vì chuyện này ! Ha ha ! Mà này ! Nếu tôi có ý với Liên thì
sao ???? Tôi thích ai thì tôi có quyền tán người đó chứ ?
.
- Cái gì ????? Cậu định tán bạn tôi thật hả ????? Không được ! Không được ! – tôi giật bắn mình.
.
- Cậu đừng có ích kỉ như thế ! Cậu thích tôi nhưng tôi không thích cậu,
tôi thích bạn thân của cậu cơ ! Vì thế mà cậu ngăn cản tôi thì thật buồn cười và không công bằng chút nào ! – Tuấn mỉm cười trêu chọc.
.
- Cậu đừng có ăn nói lung tung ! Nếu tôi có ý định ghen tuông kiểu đó
thì tôi đã không để yên cho cậu khi cậu tí tởn với con nhỏ khác. Nhưng
Liên là bạn thân tôi, tôi không muốn cậu làm nó tổn thương như bao đứa
con gái khác, làm ơn tha cho bạn tôi đi !!!!!!! – tôi xuống nước năn nỉ.
.
- Hay nhỉ ???? Tôi thích là tôi làm, cậu đừng có năn nỉ, vô ích ! – Tuấn càng được thể lấn tới.
.
- Tuấn ! Chưa bao giờ tôi cầu xin cậu điều gì cả ! Nhưng lần này tôi xin cậu đấy ! Chọn con nhỏ khác đi ! Nhỏ Liên nó vốn nhạy cảm và yếu đuối,
nó không hợp với cậu đâu ! – tôi nhăn nhó, vì tình bạn thân thiết bây
lâu nay, tôi không thể để Liên lại làm một « cái giẻ lau » cho Tuấn
thích thì tán, không thích thì bỏ.
.
- Ha ha !! Vui thật !!! Được ! Tôi sẽ tha cho nhỏ đó, nhưng cậu sẽ phải hy sinh nhiều đấy !
.
Lời của Tuấn làm tôi rùng mình....Hy sinh ư ?????? Bây giờ tôi đang ngồi trong phòng,
tay chống cằm, mặt đăm chiêu suy nghĩ. Càng nghĩ tôi càng muốn...giết
Trọng Tuấn ! Những yêu sách mà cậu ta đưa ra chẳng khác nào muốn chơi
khăm tôi. Cái gì chứ ???? Tôi đường hoàng là tiểu thư của một gia đình
khá giả mà phải nấu cơm trưa rồi mang đến trường cho cậu ta ư ???? Quá
sức phi lý ! Phi lý đến mức không thể chịu nỗi ! Mà Tuấn cũng đâu phải
loại đói rách nghèo khổ gì cho cam, đi học toàn có xe hơi đưa đón, áo
quần thì toàn hàng hiệu. Tôi từng chứng kiến cậu ta quăng thẳng tay đôi
giày xịn mới mua mang chưa nóng chân vào thùng rác chỉ vì lỡ dẫm phải
một mẩu kẹo sing-gum của ai đó. Thế mà giờ đây cậu ta lại hành hạ tôi
bằng cái trò cơm trưa này đây ?????? Sao mà số tôi khổ thế cơ chứ ?????
Nhưng cũng may là chỉ có trưa ngày mai thôi, chứ mà kéo dài ngày này qua tháng nọ thì chắc tôi tức mà ngất mất. Việc tôi cần làm bây giờ là phải viện một lý do bao biện cho trưa ngày mai – khi tôi không thể về nhà ăn cơm mà phải ngồi tại trường ăn cơm chung với cậu ta theo giao kèo đã
định (càng nghĩ tôi càng muốn phanh thây hoàng tử mắc dịch của mình !
Grừ...). Chuyện đó cũng không khó lắm so với khả năng nói dối bậc thầy
của tôi ( tự hào +_+), vấn đề quan trọng hơn chính là tôi sẽ phải lăn
vào bếp và nấu bữa trưa rồi bỏ vào hộp đem cho Tuấn. Đó chắc chắn sẽ là
cơn ác mộng khủng khiếp của Trần Thanh Thanh này ! Lời dọa nạt của cậu
ta lại văng vẳng bên tai :
.
« Nếu cậu nhờ mẹ nấu thì chết với tôi ! Không những tôi tán bạn thân cậu mà sẽ cho Liên bị đá theo cách tàn nhẫn nhất ! »
.
Tuấn đúng là dã man. Và việc bấy lâu nay tôi thích hắn hay chăng là một
sự điên rồ ????? Nghĩ đến đó tôi tự túm tóc mình giật liên hồi. Đáng đời cho cái tính khùng khùng dở dở của tôi...
.
Sáng...
.
Tôi lết ra khỏi giường khi đồng loạt 5 chiếc báo thức « cất tiếng ». Vốn biết bản thân sẽ không thể nào dậy nỗi vào cái lúc sáng tinh mơ này nên tối hôm qua tôi đã bấm bụng hẹn 5 chiếc đồng hồ rồi quăng mỗi chiếc mỗi nơi để tránh tình trạng trong cơn mê ngủ với tay tắt chuông báo thức.
4h sáng ! Đó là kỷ lục mà tôi đã lập được cho chính bản thân mình.
Thường ngày thì mẹ phải gọi gần cả trăm tiếng tôi mới có thể mở mắt. Hôm nay chỉ vì thằng nhóc mất dịch đó mà Trần Thanh Thanh này mất ngủ. Thật là...
.
Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, tôi lăn tăn xuống bếp, không quên cầm
theo cuốn sách hướng dẫn nấu ăn mà khó khăn lắm tôi mới rút được từ giá
sách trong phòng ba mẹ. Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi dự đoán...Quá
kinh khủng ! Không biết là tôi đã làm vỡ bao nhiêu quả trứng gà rồi nữa. Cái tạp dề trước khi tôi đeo vào người còn trắng tinh thì bây giờ đã
như một bức tranh « trừu tượng » với đủ loại màu sắc cộng với những mùi
vị đặc trưng của thức ăn. Ấy thế mà bằng chính tâm huyết kết hợp với...
niềm căm giận sục sôi trong lòng, tôi đã hoàn thành bữa trưa của mình
một cách khá hoàn hảo và đúng giờ. Sau khi nếm lại tất cả những món mình vừa chế biến, tôi tự cho là tạm ổn và nhanh chóng dọn dẹp lại bãi chiến trường do mình gây ra. Có lẽ mẹ tôi sẽ phải ốm ba ngày khi biết rằng
tất cả đống thức ăn mà hôm qua mới đi siêu thị mua về tích trữ trong tủ
lạnh đã không cánh mà bay tất tần tật. Dù biết vậy nhưng tôi cũng không
thể làm gì khác hơn. Thôi thì...đành chấp nhận bị mắng còn hơn