
“Hoàng Phượng Thi Hoàng Phượng Thi Hoàng Phượng Thi – – hôm nay huynh muốn đi đâu chơi vậy?”
Sắc mặt hắn xanh mét, nắm chặt tay miễn cưỡng xoay người, nghiến răng
nghiến lợi mở miệng: “Hoàng Phượng Từ, không muốn ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất thì khép cái miệng thúi của ngươi lại cho ta.”
Tam hoàng tử suất khí nhất thời im bặt, che miệng một lúc lâu không dám nói chuyện.
Nhị ca nói được là làm được, nhất là lúc khi dễ tiểu đệ đệ yếu ớt thì càng không nương tay.
“Ngươi không phải đang bận rộn chuyện đại hôn sao?” Hắn nhìn trên
nhìn dưới đánh giá Tam đệ, sắc mặt rốt cuộc cũng dịu đi một chút “Sao
lại chuồn khỏi cung làm gì?”
“Ta….”
“A, nhất định là chịu không nổi sợ hãi trước hôn nhân đúng không? Nhị ca đã sớm khuyên ngươi rồi, nữ nhân là mãnh thú là nước lũ, chỉ cần ngươi
cho nàng ba phần mặt mũi nàng liền bắt đầu lấn tới, cho nàng cái thang
nàng sẽ bò lên đầu ngươi, còn một khóc hai nháo ba thắt cổ, mỗi ngày rủ
rỉ rù rì eo éo ầm chết ngươi không nói làm gì, động một tí là khóc sướt
mướt hỏi [ ngươi có yêu ta hay không?'>, nam nhân nào có đầu óc một chút
đều biết né xa nữ nhân ra một chút, kỳ thật thích hợp với nam nhân nhất
vẫn là nam nhân, ngươi nói có đúng hay không?” Khổng Ất Nhân vui sướng
khi người gặp họa kiêm tận tình khuyên bảo.
Đến đây kẻ muốn đánh người cho răng rơi đầy đất đổi thành tam hoàng tử.
“Nhị ca, không cần châm ngòi tình cảm của ta với Huỳnh Huỳnh.” Tam hoàng tử đem chữ từ kẽ răng phun ra.
“Được rồi, dù sao ta cũng khuyên qua rồi.” Khổng Ất Nhân vuốt tay, “Lại nói, ngươi ở đây làm cái gì?”
“Ta, ta….” Tam hoàng tử ngượng ngùng đỏ mặt, “Ta là….”
“Vụng trộm ước hẹn với Huỳnh Huỳnh của ngươi trước khi cưới.” Khổng Ất Nhân thay hắn nói hết.
Tam hoàng tử đột nhiên ngẩng đầu, “Nhị ca, ngươi làm sao mà biết?”
“Ừ hừ, trên người ngươi có mấy cọng lông ta còn biết, chút việc nhỏ
ấy sao có thể gạt được ta?” Hắn nhíu mày, dưới chân bước lên mấy bước về phía trước.
“Oa – – “
Hắn tiêu sái vung tay lên, “Tuy rằng thiên phú dị bẩm không phải ai
cũng có, nhưng mà với ta mà nói điểm này cũng không tính là gì, đừng quá sùng bái ta.”
“Oa – – “
“Thật đấy, ngươi không cần kinh ngạc, càng không cần vui mừng, bởi
vì….” Hắn nói xong một hơi, hoài nghi nhìn khuôn mặt tuấn tú của đệ đệ
đang dần đỏ lên, “Không phải cảm động đến mức ấy chứ? Đến mức phải khóc
sao?”
“Oa…..” Tam hoàng tử run rẩy chỉ chỉ xuống dưới, “Huynh huynh huynh….Huynh dẫm lên chân ta …”
Khổng Ất Nhân vội vàng rút chân về, vừa giật mình vừa buồn cười: “Ô!
Xin lỗi! Vi huynh nhất thời không nhận ra. Ngươi có ổn không?”
“Không, không gãy….” Tam hoàng tử không ngừng hít sâu, mạnh mẽ nuốt nước mắt đau khổ.
“Hảo, hảo, mau đi tìm vị hôn thê của ngươi đi, đừng để Nhị ca ảnh
hưởng đến ngươi.” Hắn vội vàng xuy một tiếng vung tay xua đuổi,”Đi đi
đi!”
Chỉ thấy Tam hoàng tử ngân ngấn nước mắt, treo lên nụ cười – – là cười khổ, tập tễnh tập tễnh rời đi.
“Aiz, làm gì mà cứ khiến ta trở nên bận rộn như vậy?” Hắn thở dài lắc đầu.
Khổng Ất Nhân khẽ phất chiếc quạt trong tay, loáng cái đã biến mấy trên đường cái náo nhiệt..
“Đến a! Đến a! Mứt quả đặc biệt đây, một xâu chỉ một đồng bạc a!”
“Có — Chín!” Người bán hàng rong ngừng lại một chút, lại cao giọng hô:”Chân lợn chín đây! Có – – Cực chín a …!”
*đoạn này giải thik chút, từ 烂 vừa có nghĩa là chín, vừa có nghĩa là thối, chắc tác giả cố tình ngắt
ra để gây hài nhưng mờ sozy là bạn không biết dịch thế nào cho nó được
như bản gốc cả ~~~
“Siêu thần kỳ các loại cao đây, vô luận là bị thương, phong thấp tận
xương, bị thương do đao, bị phỏng, vết thương do chó cắn, thoa được mà
cũng uống được, từ người già cho đến trẻ con, tất cả chỉ cần một lọ này
thôi – – “
“Bán Xuân – – ” Tiểu cô nương nũng nịu hô to, trên đường phàm là
giống đực đều hưng phấn nín thở quay đầu nhìn về phía nàng, “Quyển”
*”春卷 – Xuân Quyển : Nem rán =))
Đám trư ca kia đang nhỏ dãi nhất thời nuốt trở về, thiếu chút nữa nghẹn chết.
“Chậc chậc chậc, mấy tên trư ca ngu ngốc ở kinh thành này càng lúc
càng nhiều, thật đúng là vật đổi sao dời, vật đổi sao dời.” Khổng Ất
Nhân không cho là đúng lắc đầu, tiếp theo trong nháy mắt lại hướng về
phía một bóng người thon dài suất khí huýt sáo , “Tuấn a! Tiểu lang
quân, quay đầu lại cho ca ca nhìn một chút!”
“Ai kêu ta?” Người nọ nghe tiếng quay đầu lại, một khuôn mặt rỗ đầy sẹo xuất hiện, lại còn vừa ngoáy mũi vừa hỏi lại.
“Ta giúp ngươi hỏi xem ai kêu ngươi nha.” Khổng Ất Nhân gặp nguy
không sờn, quay đâu gân cổ hô to: “Tên rắm thúi nào không biết xấu hổ
bắt chuyện linh tinh trên đường? A – – tên mặc áo lam kia đừng có mà
chạy!”
Thấy lực chú ý của mọi người đều bị dời đi, hắn âm thầm cười trộm,
đang định thừa cơ ẩn vào đám người kia, một thanh âm thanh thúy mang
chút ậm ờ chợt vang lên – -
“Ngươi không phải là cái tên rắm thúi kia sao?”
Hắn liều mình khoa tay múa chân cắt cổ:”Đóng lại của ngươi…Ách?”
“Miệng thúi sao?” Một nữ tử mày đậm mắt to anh khí bừng bừng mặc một
thân tranng phục dị tộc của Tây Vực đang nhiệt tình ăn mứt quả, tự tiếu