
oan.” Thái tử toàn thân một thân kim bào diệm mạo hiên ngang đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, cúi đầu chuyên tâm thêu thùa.
Hai cái khung thêu tròn tròn bằng trúc đang căng một tấm vải đỏ thẫm, đường kim mũi chỉ, thêu ra một bức uyên ương vầy nước cực kỳ sống động, hắn dừng động tác lại , nghiên cứu đường kim một lúc, lại tiếp tục bắt
đầu thêu.
“Đại ca thật đúng là có hứng thú.” Khổng Ất Nhân nháy mắt mấy cái, hoàn toàn coi như không thấy gì.
“Ngày thành thân của tam đệ cũng sắp tới…” Đôi mắt ôn nhu của Thái tử thủy chung chưa từng rời khỏi tấm vải thêu trên tay ” Thời gian qua mau năm tháng như thoi đưa a.”
Khổng Ất Nhân sớm đã quen với kiểu nói chuyện chậm rãi lại mơ hồ
không đầu không đuôi của đại ca, hắn bừng tỉnh đại ngộ, chỉ chỉ vào tấm
vải thêu, “Đại ca thêu bức uyên ương hí thủy này là cho Tam đệ dùng
sao?”
“Đúng vậy, hắn đi ngủ thường hay đá chăn, tương lai để cho hoàng đệ
muội kéo chăn giúp hắn mãi cũng không tốt lắm, ta tiện thì thêu tấm buộc bụng uyên ương này cho hắn dùng thôi.”
“Đại ca, Tam đệ năm nay cũng đã hai mươi hai rồi, đâu phải tiểu hài
tử, ngươi không thể cứ coi hắn là tiểu hài tử ba tuổi mãi được.” Hắn
không biết nên khóc hay nên cười.
“Trong lòng đại ca, các ngươi vĩnh viễn là tiểu đệ đệ chảy nước mũi
mút ngón cái chạy theo đuôi ta năm nào.” Ánh mắt Thái tử càng thêm ôn
nhu, phảng phất như đã trở lại thời gian của hai mươi năm về trước.
“Ngươi còn nhớ rõ sao? Cây đa bên cạnh hồ nước, ve sầu râm ran kêu gọi
hè….”
“Ta biết sớm muộn gì cũng có ngày mấy việc triều chính làm huynh phát điên mà.” Khổng Ất Nhân rùng mình lại đồng tình nhìn hắn, “Chỉ không
nghĩ là nhanh đến vậy.”
Aiz, đại ca đáng thương.
“Hử?” Thái tử mờ mịt nhìn hắn, “Cái gì?”
“Đại ca, giờ cũng đã đến lúc bắt lão nhân đang giả bộ ở ngự thư phòng làm việc, mà thực ra là trốn ở dưới bàn xem tiểu thư, xem thơ tình kia
kéo đến đây, từ khi ban thánh chỉ muốn thái tử hiệp trợ chính sự sau,
ông ấy mỗi ngày đều không làm việc đàng hoàng, đem chính sự quăng hết
cho huynh.” Khổng Ất Nhân càng nói càng oán giận. “Cứ như vậy mãi sao
được a? Thân thể huynh cũng đâu phải làm từ sắt thép, có ngày cũng biết
mệt chứ.”
“Nhị đệ, ngươi thật tốt, luôn thay đại ca suy nghĩ.” Thái tử cảm động nhìn hắn.” Nếu vậy, vật ngươi đang rảnh rỗi thì giúp ta phê chút tấu
chương được chứ? Không khó đâu, chỉ cần….”
“A! Ta đột nhiên nhớ ra có chuyện cực kỳ khẩn cấp nhất định phải đi
làm, đại ca, cả nước trên dưới huynh là anh minh nhất, gánh nặng xử lý
chính sự này cũng chỉ có huynhi có thể gánh vác, mà ta thấy huynh thân
thể cường tráng lại thường xuyên tập luyện, mấy thứ tấu chương với quốc
sự này làm sao có thể làm khó một thái tử gia nhân võ hiền đức như huynh a? A, không còn sớm, vi đệ xin cáo từ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên
tuế!” Khổng Ất Nhân không nói hai lời lập tức ôm quyền chạy biến.
“Nhị…” Thái tử nháy nhát đôi mắt đen tuyền như nhung, ngơ ngẩn nhìn
hình bóng đang nhanh chóng rời đi phút chốc đã nhỏ bằng hạt vừng. “Khinh công của Nhị đệ quả thật đã tiến bộ thần tóc a.”
Đáng thương cho thái tử gia ôn hòa hiền hậu thiện lương lại lần thứ
hai bị huynh đệ ruột vứt bỏ trong đống chính sự như biển rộng kia.
Bất quá không sao, ngư y đã chứng thực với thái tử qua, nuôi dưỡng
thú vui lúc nhàn rỗi có thể trợ giúp giảm bớt áp lực công tác, thêu thùa chính là một trong số đó.
Cho nên, đương triều thái tử gia Phượng Phú công tử lại tiếp tục thản nhiên ngồi thêu thùa làm nữ công.
Dịch quán của Hoàng gia, một đám võ sĩ cao lớn ăn mặc trang phục dị
tộc, gấp đến độ đi vòng vòng, không ngừng lầm bâm trao đổi những câu mà
chẳng ai hiểu nổi.
Quan viên cao cấp của Hồng Tân viện đã ở đây đổ mồ hôi lạnh đợi cả
một buổi chiều, mà vẫn không thấy công chúa của A Lý Bất Đạt trở lại.
“Na lỗ loan đô y nha nạp? (công chúa đi đâu nữa vậy?)” Một gã võ sỉ gấp gáp hỏi thị nữ hầu hạ công chúa.
“Cô đô dặm hắc na lỗ loan đô y nha nạp. (Ta cũng không biết công chúa đi đâu nữa.)” Tròng mắt thị nữ đã hồng hồng.
“Khúc sử! Khúc sử! (Đáng giận! Đáng giận!)” Võ sĩ tức giận la ầm lên.
“Thu mễ, thu mễ. (Đừng giận, đừng giận.)” Thị nữ vội vàng trấn an.
Quan viên Hồng Tân viện đứng núp ở một bên, len lén nuốt một ngụm
nước miếng. Vốn là không dám tham gia vào trận cãi vã của đám hung thần
ác sát này làm gì, dù sao nghe cũng không hiểu, nhưng mà nghe đến cuối
vẫn không nhịn được nơm nớp lo sợ khuyên bảo.
“Ách… Ngài đừng lên cơn tức như vậy, cũng đừng bảo cô nương nhà người ta 『 đi tìm chết *』chứ. Quan viên Giáp liều chết mở miệng.
*”Khúc sử” nghe na ná “khứ tử” – đi tìm chết
“Đúng nha, cô nương nhà người ta cũng kêu 『cứu mạng*』rồi, như thế
không tốt đâu, dù sao Trung Nguyên chúng ta cũng là nơi thịnh lễ nghi, ở chỗ này nguyền rủa người ta đi tìm chết lung tung cùng với bắt nạt phụ
nữ đã được coi là hành động cực kỳ không lễ phép rồi.” Quan viên Ất cũng hữu tình mà giúp đỡ, cố gắng khuyên giải
*”Thu mễ” – “cứu mệnh” =))
Võ sĩ kia nghe không hiểu, chỉ trợn to mắt, gào lên như sấm đánh.
“Nghĩ muộn dã khúc sử!( vốn đã đáng giận!!)”