
Cao Phàm bất đắc dĩ lắc đầu cười, nói: "Đừng nghe tên kia nói lung tung, tụi anh là cao thủ bóng rổ Slam Dunk a. Cái tên ngốc này là Hanamichi Sakuragi, Âu Dương Liệt là Ryotôi Miyagi, anh hắn là Kaede Rukawa, chồng em anh là Mitsui Hisashi !"
Tôi thích nhất chính là Mitsui Hisashi đó, tôi sùng bái nhìn Cao Phàm.
(Thông tin về anh này theo wiki : Mitsui Hisashi
Năm học: Năm ba
Chiều cao, cân nặng: 184 cm, 70 kg
Số áo: #14
Vị trí: hậu vệ ghi điểm (nổi tiếng với các cú ném 3 điểm)
Ngày sinh: 20 tháng 3
Trong truyện là Ono
Mitsui được biết đến như một siêu cầu thủ với cú ném 3 điểm và có thể chơi tốt ở mọi vị trí. Cú ném 3 điểm của anh đã cứu đội Shohoku trong các trận đấu, nhất là trận đấu với Shoyo - khi Shohoku thua 12 điểm và với Sannoh, Shohoku thua 20 điểm. Điểm yếu lớn nhất của anh là sức bền mà anh đã mất sau một thời gian dài không tập bóng. Dù vậy, trong những phút cuối cùng của trận đấu, anh càng trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ để vượt qua đối thủ mà còn vượt qua chính bản thân mình.)
"Các anh dám chọc em hả?" Cười xong, tôi nói.
"NO, NO, NO!" Ba người này ăn ý lắc đầu.
Trời, ba tên ngây thơ vô số tội này, đêm nay làm cho tôi chết cười.
Vì vậy cả đêm chúng ta đàm luận Anime, thực nhìn không ra mấy đại nam nhân còn rất yêu mến Anime, vì vậy tôi liền gia nhập cái hội anime của bọn họ, trở thành đại tinh tinh Takenori Akagi.
Thật là làm cho tôi đổ mồi hôi như suối nha. . . . . .
Mặc kệ như thế nào, qua đêm nay, chúng ta trở thánh những người bạn mới của nhau, bạn tốt đó nha.
Có thêm hai anh bạn anh tuấn như vậy, đem tôi biến thành đại tinh tinh kia xem ra tôi cũng còn có lời hén. . . . . .
Cả tối hôm qua cùng Cao Phàm và bạn hắn náo loạn, cảm giác khẩn trương về công ty mới biến mất một cách thần kì, cho tôi ngủ thẳng một giấc đến hừng đông, sát giờ mới tới công ty báo danh.
Kỳ thật tôi rất ghét thay đổi, thay thế hoàn cảnh mới, giống như thời còn học sinh chuyển lớp hoặc chuyển trường, đi đến địa phương mình chưa quen thuộc, gặp những người xa lạ, trong nội tâm luôn có điểm bất an.
Nhìn Tập đoàn XX mấy chữ lớn này, cảm giác có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Sếp mới của tôi là một mỹ nữ mới ngoài ba mươi, gọi là Cố Kiều Ninh, tôi là tôi rất hâm mộ loại mỹ nữ chuyên nghiệp này nha.
Có lẽ là hình tượng nữ sinh có vẻ dùng được, hơn nữa nụ người ngọt ngào, ánh mắt thuần khiết, thỉnh thoảng có cảm giác hơi hài hước, chưa đến nửa ngày tôi liền cùng với các đồng nghiệp mới rất hoà đồng. Trong đó hai đồng sự mới là Quý Quảng Long và Diệp Ngữ Tình cùng tôi nói chuyện rất là hợp ý, bởi vì Quý Quảng Long lớn hơn tôi vài tuổi, bởi vậy tôi thân thiết xưng hô hắn là Long huynh, mà Diệp Ngữ Tình cùng tuổi với, cho nên tôi thân mật xưng nàng là Ngữ Tình.
Cố quản lí hình như đối với tài hoa và thực lực của tôi rất công nhận và trân trọng, xế chiều hôm đó lại đưa cho tôi một văn bản quan trọng cần tổng giám đốc kí tên, cũng luôn miệng dặn dò tôi nhất định phải nhìn thấy tổng giám đốc kí tên.
Nhiệm vụ lần này thật sự làm cho tôi có điểm thụ sủng nhược kinh, vừa vào công ty mới lại cho tôi một cơ hội rõ ràng như thế để gặp tổng giám đốc, không biết là may mắn hay là bất hạnh đây.
Việc đại sự gặp tổng giám đốc lần này với tôi mà nói thì cũng bình thường, nhưng Ngữ Tình thì trông hưng phấn vạn phần, vẻ mặt hâm mộ nhìn tôi.
"Tiểu Nhã cậu không biết đó thôi " Ngữ Tình vẻ mặt háo sắc nói: "Tổng giám đốc của chúng ta rất là khinh niên hữu vi (tuổi tre đầy hứa hẹn), mị lực phi phàm a! Dù làm cho người ta có cảm giác hơi lạnh lùng, nhưng đây chính là chỗ mê người của hắn! Tuy hắn hay làm mặt lạnh như tiền, nhưng có thể bị hắn trừng liếc, bị doạ một chút cũng rất đáng giá! Lần này cậu thật sự là rất hời rồi!"
Tôi sặc. . . . . . bị trừng bị doạ mà cũng có thể mừng rỡ, cái cô này khẳng định có chứng thích bị ngược nè. . . . . .
"Bất quá. . . . . . Thư kí Tống kia lại rất . . . . ."
Cô nàng này đột nhiên ê ê a a, trước sau không rõ ràng gì hết.
Tôi sặc, cô nàng này học cái gì không học, lại học người ta thừa nước đục thả câu.
Bất đắc dĩ bước vào tầng 25, rõ ràng trước mắt chính là văn phòng tổng giám đốc, sao lại có một cái kết giới thế này, dù thế nào cũng không thể tiếp cận được.
Có một vị mỹ nữ đang trấn giữ phía trước, xem ra chính là Thư kí Tống.
Thư kí Tống quả nhiên có chút tư sắc, nhưng mà biểu hiện có điểm hơi xấu xa, cực kỳ giống môn thần.( thần giữ cửa)
"Hi hi! Tống bí thư, quấy rầy một chút ha!" Tôi đầu tiên rất có lễ phép lên tiếng gọi.
Là ai nói không bao giờ đánh người đang tươi cười nhỉ? Nụ cười của tôi rất nhanh cứng lại, người ta môn thần Tống đứng ngay cửa chính, đến liếc cũng không thèm ban cho tôi lấy một cái.
"Nơi này có văn bản rất quan trọng, quản lí chúng tôi nói nhất định tôi phải nhìn thấy tổng giám đốc tận tay kí tên." Tôi tiếp tục hữu nghị nói.
Thư kí Tống lạnh lùng liếc tôi, sau đó rét lạnh nói: "Cô để ở chỗ này đi, chút nữa tôi mang vào cho."
Nữ nhân này nghe không hiểu tiếng quốc ngữ hả trời? Tôi đã nói muốn tự mình xem ngài kí tên rồi mà .
"