
i thích cho một người xa lạ, cũng không mất mặt lắm. Cô kể, từ lúc cô bị thất tình, vẫn muốn tìm một cơ hội để khóc thật to, nhưng không được, ở trường có
quá nhiều người, cô không thể khóc thoải mái, chỗ khác thì cảm giác khóc lóc không hiệu quả lắm, bỗng dưng giật mình vì anh lái xe tới... ngược
lại cô lại khóc òa lên, bây giờ cảm thấy rất tốt.
Cô nói, từ lúc người đàn ông kia chọn rời khỏi cô, cô cũng sẽ không cho
anh ta cơ hội nữa. Anh ấy đã khiến cô đau lòng khổ sở thì cô trả lại sự
khó chịu trong lòng mình, cô cần phải khóc thật nhiều để làm một dấu
chấm hết.
Cô nói thật ra cô là loại người có chút cơ hội cũng sẽ không buông tha
đối phương, nhưng về sau lại phát hiện ra, suy nghĩ này sai rồi bởi vì
câu này chỉ dành cho người đáng giá.....
Ngày đó, dọc trên đường đi, Thẩm Diệc Đình đóng vai người nghe.
Anh không nghĩ tới việc gặp lại cô, giống như cô cũng không ngờ.
Lại gặp mặt lần nữa, ở trường học của cô, bởi vì anh tặng thiết bị giáo
dục cho trường cô. Vì vậy gặp cô lần nữa, không nghĩ tới, cô cũng nhớ
anh.
“Tôi mời anh đi ăn cơm nhé!” Nam Ngưng cười.
Anh gật đầu, “Đang lo không tìm được chỗ ăn cơm, trường học của cô lớn thật.”
Thật ra thì nụ cười của cô không rực rỡ, hướng về phía nhu hòa hơn,
nhưng anh vẫn cảm nhận được, bên trong không có bất kì âu lo, cô vốn như thế này, anh lại không thấy tệ, cô thoát khỏi thất tình rồi.
Một bữa cơm ăn không tệ, cô kể chuyện lý thú về trường của cô, xong rồi, hỏi chuyện nhỏ như vậy với một tổng giám đốc như anh, có thấy buồn cười hay không.
Cho đến khi tới nơi này, anh mới phát hiện tại sao cảm thấy cô và người
khác không giống nhau. Người khác biết thân phận của anh, mấy câu nói
của họ thường là các ý tưởng khác nhau, hoặc là muốn có một công việc
sau này, hoặc là giấc mơ màu hồng của các nữ sinh.
Mà cô, hình như chỉ muốn dùng bữa cơm này, nói “Cám ơn” với anh chuyện lần trước.
Gặp mặt một lần nữa, là hôm anh ký hợp đồng bên công ty đối phương. Cô
thực tập ở công ty đó, nhưng thật ra không phải chuyện lớn, công ty có
vấn đề, vì vậy bên nhân viên thì tôi đẩy anh, cô đẩy tôi, cuối cùng lại
đẩy thực tập sinh Nam Ngưng cô đây.... Cô nhìn những người đó, đầu tiên
là tức giận đến khó tin, mấy giây sau, đón nhận hiện trạng rồi, không
cãi vã, nhưng trong mắt hiện rõ vẻ không cam lòng... khá hơn mọi người
lúc đó. Nếu như cô nháo lên, tuyệt đối sẽ khiến công ty gặp nguy, cô
hiểu rõ.
Hợp đồng được ký thuận lời, Thẩm Diệc Đình thấy, một công ty có vấn đề,
người chịu trách nhiệm cũng không ra được, tại sao có thể yên tâm hợp
tác với công ty như thế được.
Một ngày kia, anh hẹn cô ăn cơm.
Lúc ăn, Nam Ngưng chớp mắt nhiều lần, cuối cùng không thấy xấu hổ nói,
“Anh là vì tôi....” Cô suy nghĩ một chút lại cười, “Căn bản anh không
muốn hợp tác với công ty đó, nên lúc anh tìm lấy cờ à?”
Cô cảm thấy nhất định là như vậy, vì vậy cũng may không tự nghĩ như thế.
Thẩm Diệc Đình cười, “Ừ... Cô nói đúng.”
Thật ra thì, một nửa đi một phần rồi... có cũng được không có cũng chẳng sao, chỉ là trong nháy mắt đó, cứ như vậy mà làm thôi.
Sau đó, bọn họ liên lạc với nhau càng nhiều, Thẩm Diệc Đình đưa cô tới
mấy bữa tiệc, đương nhiên lấy danh nghĩa bạn bè... từ từ, hành động hay
đi với nhau thân thiết này, khiến người bên cạnh bắt đầu nói đùa. Thẩm
Diệc Đình mới nghĩ tới, anh nghĩ, nên kết thúc hay vẫn tiếp tục đây?
Anh và cô, đi chung rất vui.
Ngày đó rất nóng, Nam Ngưng ở dưới công ty chờ anh.
Thẩm Diệc Đình mãi mới tới, biết cô đợi đã lâu, nhưng lúc cô thấy anh, không oán trách chút nào.
“Tại sao không gọi điện thoại cho anh?”
Nam Ngưng cười cười, “Gọi cho anh rồi đó chứ, anh không nghe, cho nên em nghĩ anh đang xử lý chuyện quan trọng, nên không quấy rầy nữa....”
Đúng vậy, anh đang đi họp.
Nhưng cảm giác được người ta cảm thông... anh lại thấy cảm động đến tột đỉnh, ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn cười.
Cuối năm, anh và Nam Ngưng kết hôn, tốt đẹp như trong tưởng tượng. Cô là một người vợ tốt, không bảo thủ, biết lúc nào nên làm nũng, lúc nào nên dừng. Vì vậy anh nhanh phát hiện ra, công việc và cuộc sống của anh
không bài trừ lẫn nhau, vừa xử lý công sự, anh còn đi dạo phố với cô, đi xem phim, buổi tối cũng nhau đi bộ.
Khi anh bỗng dưng muốn khen cô thì Nam Ngưng chỉ nhìn anh cười, cô không thích cãi với anh thôi, nếu như có, thì là cô rất tức giận rồi.
Thẩm Diệc Đình rất nhanh biết cái tức giận của Nam Ngưng.
Cô ở trong thư phòng phát hiện tấm ảnh của Đường Tâm Vũ, nếu như cô
không giống như người trong ảnh đến thế, có lẽ cô sẽ không phản ứng lớn
như vậy.
Cô không im hơi lặng tiếng, hoặc để cho mình lâm vào phỏng đoán trong
lòng, mà trực tiếp đi tìm anh, để anh nói rõ, đơn giản thôi. Nếu như anh chỉ coi cô là thế thân, cô sẽ kiêu ngạo rời đi.
Bọn họ cãi vã, hơn nữa trong lúc đấy, anh nhận được điện thoại rồi đi, điều này khiến Nam Ngưng càng tức hơn.
Nam Ngưng không liên lạc được với anh, trong lúc nhất thời tâm tình rất
kém. Cô suy nghĩ lung tung, thậm chí nghĩ tới kết quả xấu nhất, cô nghĩ
càng nghiêm trọng hơn về nó,