
oảnh đầu sang là có thể nhìn
thấy ánh đèn sáng huy hoàng từ các tòa nhà khác. Ánh đèn xuyên qua cửa kính,
đậu trên cơ thể đang lên xuống của cô, đẹp đến mê hồn.
Thời Tiêu hơi ngẩng đầu, hơi thở gấp gáp, làn da như
phản chiếu ánh hào quang, giống như một viên ngọc bóng bẩy, mái tóc đen mượt
buông xõa, khẽ nhảy nhót theo từng cử động của cô, những lọn tóc khẽ chọc vào
ngực và cánh tay anh, cảm giác nhồn nhột dễ chịu khó tả; chiếc váy xẻ xuống
dưới bụng, trông Thời Tiêu như một nữ thần, hoang dại và hút hồn nhưng vẫn ánh
lên vẻ thuần khiết khó nói thành lời…
- Ư….
Diệp Trì cảm thấy bản thân như đang nhìn thấy thượng
đế mỉm cười với mình, phút chốc được đưa lên tận chín tầng mây rồi rơi xuống.
Mở mắt ra rồi mới phát hiện, những giọt nước mắt rơi từ trên xuống, không phải
là mồ hôi mà là những giọt nước mắt của vợ anh.
Diệp Trì đưa tay lên, gạt tóc trên mặt cô ra, những
giọt nước mắt ướt đẫm khuôn mặt cô phản chiếu vào ánh mắt anh. Những giọt nước mắt
to như hạt đậu thi nhau tuôn rơi, tạo thành một dòng suối nhỏ trên đôi gò má.
Diệp Trì cảm thấy trái tim như thắt lại, ôm lấy Thời
Tiêu vào lòng:
- Đừng khóc, đừng khóc nữa em, là anh không tốt, anh
xấu xa, lần sau anh sẽ không hành hạ em nữa, có được không? Anh hứa…
Ai ngờ anh còn chưa nói xong, Thời Tiêu đã không kìm
chế được mà òa khóc nức nở, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, khóc lóc thảm thiết.
Diệp Trì cuống cuồng chỉ biết ôm Thời Tiêu , thỉnh
thoảng lại hôn lên đầu, lên má cô, khe khẽ dỗ dành, nhẹ nhàng như dỗ một đứa
trẻ con.
Nhưng Thời Tiêu càng khóc càng không kìm được, sau đó
vừa khóc còn vừa lảm nhảm. Diệp Trì nghe kỹ mới hiểu đại khái:
- Hu hu…anh không được chết…. Diệp Trì anh là đồ đáng
ghét, anh mà chết em phải làm thế nào?
Thời Tiêu cứ nói đi nói lại mấy câu này khiên cho Diệp
Trì khóc dở mếu dở. Diệp Trì lật người, đè lên người Thời Tiêu, cẩn thận tránh
bụng cô ra, nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình:
- Giờ thì nghe anh nói này! Anh hứa với em sẽ không
chết trước em đâu. Anh mà chết rồi, em mang con trai anh, tài sản của anh đi
lấy thằng khác thì sao? Đừng hòng nhé! Tốt nhất em nên bỏ cái suy nghĩ ấy đi,
cả kiếp này và tám kiếp sau em cũng đừng mơ, vì vậy em không cần phải lo, anh
sẽ sống tốt! Giờ thì em nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra…
Sự đảm bảo à dụ dỗ của Diệp Trì khiến cho Thời Tiêu
cũng nguôi nguôi:
- Em nghe thấy…..em nghe thấy chú Phan nói với Diệp
Sinh là trong phổi anh có khối đen, em sợ…em sợ…
- Đồ ngốc ạ!
Diệp Trì phì cười, cúi đầu hôn chụt lên trán vợ:
- Khối đen thì có gì mà sợ, em sợ chồng em bị ung thư
à…
Thời Tiêu lấy ta bịt miệng Diệp Trì lại:
- Không được nói, anh hứa với em rồi, không được chết
trước em!
- Được, được anh không chết, chỉ cần em ngoan ngoãn
hầu hạ anh như ban nãy, anh làm sao nỡ chết chứ?
Thời Tiêu đỏ bừng mặt, đấm Diệp Trì mấy cái, áp lực
trong lòng đã vơi đi nhiều. Mặc dù vấn đề còn tồn tại nhưng Diệp Trì nói anh
không chết, không hiểu sao Thời Tiêu lại tin, rất tin.
Sáng hôm sau, chú Phan đến. Diệp Trì liền hỏi thẳng.
Chú Phan liếc mắt, thấy Thời Tiêu đang căng thẳng chờ
đợi, không khỏi phì cười:
- Cái con bé này, có nghe cũng chẳng chịu nghe cho hết
đã ầm ĩ lên rồi. Lúc ấy vừa kịp Diệp Sinh qua nên chú nhân tiện nói luôn tình
hình của Diệp Trì cho cậu ta nghe, dù gì cũng gãy hai xương sườn, máu đọng lại
trong phổi, bị viêm cũng là chuyện bình thường. Vùng bị viêm đương nhiên sẽ
hiện lên khối đen trên phim chụp, cháu nghĩ là cái gì?
Thời Tiêu nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Buổi chiều Quyên Tử đến, Thời Tiêu liền lén kể cho cô nghe chuyện lần này mình
nhầm tưởng.
Quyên Tử hừ giọng, gõ vào trán cô, nói chắc nịch:
- Cậu là đồ ngóc, cái gã tai họa Diệp Trì nhà cậu sống
còn dai hơn gián, cậu cứ yên tâm, đừng lo bò trắng răng như thế. Đừng có anh ta
nói gì cũng đáp ứng. Cái tên Diệp Trì ấy bụng dạ xấu xa, cậu phải đ phòng hắn
mới được!
Thời Tiêu phì cười, nghiêng đầu nói:
- Tả Hồng thì không xấu xa chắc!
Quyên Tử cũng bật cười:
- Cậu tường tớ cũng ngốc như cậu chắc? Anh ta xấu xa
nhưng tớ còn xấu xa hơn anh ta kìa! Cả đời này tớ cũng chả muốn đặt chân vào
nhà họ Tạ nửa bước, cần gì phải nói anh ta chứ?
Thời Tiêu lắc đầu ngao ngán, Quyên Tử từ xưa đến nay
vẫn sáng suốt hơn cô. Nhưng Thời Tiêu cảm thấy, trong lòng Quyên Tử vẫn có địa
vị của Tả Hồng, bởi vì nếu không có, Tả Hồng muốn đeo bám Quyên Tử như bây giờ
cũng chẳng có cơ hội. Tính cách của Quyên Tử thật ra còn lạnh lùng hơn cả Thời
Tiêu.
- Vợ ơi, vợ ơi…..
Quyên Tử đạp cửa xông vào, gầm gừ chẳng chút thiện
chí:
- Anh gọi ai thế hả? Tôi nói cho anh biết nhé, đừng có
tưởng Tiêu Tiêu nhà tôi dễ bắt nạt, tôi là người nhà cô ấy, không phải hạng dễ
bắt nạt đâu!
Diệp Trì bị Quyên Tử mắng tới tấp liền sầm mặt. Tả
Hồng cười ái ngại, vỗ vai Diệp Trì:
- Này, chúng tôi đi trước đây, cậu chịu khó tĩnh dưỡng
nhé!
Tả Hồng đến gần, kéo tay Quyên Tử thì thầm:
- Người cũng thăm rồi, chúng ta đi thôi. Chẳng phải em
còn có cuộc phỏng vấn sao, để anh đưa em đi!
- Anh vô