
h vì một phút bốc
đồng mà nảy ra ý định kết hôn. Nguyên nhân có lẽ là vì đợt này gia đình thúc
giục dữ quá, tình cờ lại biết cô nhóc này có ý với mình, thế là đi đăng ký
luôn.
Chiều hôm đi đăng ký kết hôn, lúc anh đang ngồi nghỉ
ngơi ở ảnh viện, đợi cô nhóc này thay đồ thì nhận được điện thoại của bố: “Diệp
Trì, mày về đây ngay cho tao, mày lăng nhăng ở bên ngoài tao mặc kệ, nhưng mày
mà dẫn một con bé chẳng ra đâu vào đâu về nhà họ Diệp thì tao giết chết mày!”
Diệp Trì kéo cái điện thoại ra xa tai, “trận sấm sét”
khiến cho màng nhĩ anh tê dại. Ông cụ vẫn còn khỏe lắm, chẳng khác gì thanh
niên. Chẳng mấy chốc ống nghe đã được chuyển cho “bà Diệp” dịu dàng và hiền
hậu: “Trì à, hôn nhân là chuyện lớn, mặc dù bố mẹ thúc giục nhưng con không thể
tùy tiện kiếm đại một đứa dẫn về nhà được. Như thế là quá nông nổi, bốc đồng.
Con bé tên là gì? Bao nhiêu tuổi, làm nghề gì? Trong nhà nó còn có ai? Nếu như
con thích người ta thật thì dẫn về nhà trước, chúng ta sẽ bàn bạc rồi nói sau!”
Diệp Trì bật cười: “Mẹ à, mẹ còn không tin vào con mắt
của con à? Mặc dù con không dám đảm bảo bố mẹ sẽ yêu cô ấy như con đẻ, nhưng ít
nhất cũng sẽ không ghét cô ấy đâu. Còn về chuyện bàn bạc kia, bọn con đã đi
đăng ký rồi, còn bàn bạc cái gì nữa. Thôi được rồi, giờ con đang bận, đợi một
thời gian nữa con sẽ dẫn Tiêu Tiêu về thăm bố mẹ. À mẹ nói với bố, đừng lợi
dụng quyền cá nhân để điều tra Tiêu Tiêu, con hy vọng bố mẹ sẽ tôn trọng lựa
chọn của con!”
Nói hết Diệp Trì liền cúp điện thoại. Anh biết rất rõ,
nếu như mình không nói câu này, bố anh chỉ cần một cú điện thoại là chưa đầy
một tiếng, lý lịch của cô nhóc sẽ lập tức được nằm lên bàn làm việc của ông.
Diệp Trì rất không tán thành cách làm việc sặc mùi “chủ nghĩa quân phiệt”, coi
thường nhân quyền của bố. Chủ yếu là vì anh hy vọng mình có thể từ từ tìm hiểu,
phát hiện những điều bất ngờ và lý thú mà cô nhóc này mang lại.
Ý nghĩ này khiến cho Diệp Trì nhớ lại tâm trạng thuở
nhỏ, lúc đi trồng nho với ông nội, từ lúc gieo hạt giống, ngày ngày tưới tắm
cho nó cho đến lúc nó nảy mầm, sau đó lớn dần, lan ra khắp cái giàn trong vườn,
kết những chùm quả sai trĩu và ngọt lừ. Mặc dù rất chậm chạp nhưng mỗi khoảnh
khắc đều là một quá trình ngập tràn sự bất ngờ và hứng khởi.
Diệp Trì năm nay ba mươi tư tuổi, trong ba mươi tư năm
cuộc đời của mình, đây là lần đầu tiên anh tìm lại được cái cảm giác khiến anh
khó quên, vì vậy anh càng thêm trân trọng.
Thời Tiêu đương nhiên chẳng thể hiểu được suy nghĩ rối
rắm trong đầu Diệp Trì, nói chung là có chỗ ăn chỗ ngủ, có người nuôi, hơn nữa
lại được Diệp Trì đảm bảo sẽ dàn xếp ổn thỏa về phía bà mẹ “ác ma” và ông bố
“tiên tửu” của mình, thành ra Thời Tiêu cũng thấy yên lòng.
Mặc dù mỗi sáng thức dậy thường có cảm giác không chân
thực, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị cô gạt sang một bên. Nói chung là, lúc
này, Thời Tiêu vẫn còn chưa hết mơ hồ về cuộc hôn nhân chớp nhoáng của mình.
Tiếng chuông lảnh lót đột ngột vang lên khiến cho Thời
Tiêu giật nảy mình, Thời Tiêu vội vàng quay lại nhìn chiếc đồng hồ báo thức ở
đầu giường. Kim giờ đã chỉ sang số chín, kim phút chỉ vào số sáu. Chín giờ
rưỡi, thím giúp việc không đến sớm như thế này đâu, vậy thì có thể là ai nhỉ?
Nói thực lòng, Thời Tiêu rất muốn giả bộ như không
nghe thấy, tiếp tục trùm chăn ngủ cho đã, dù gì hôm nay cũng là thứ bảy, hơn
nữa tối qua lại bị tên Diệp Trì cầm thú ấy “xực” hết lần này đến lần khác không
biết chán. Hôm nay mới sáng đã nghe thấy tiếng chuông, hình như anh ta có buổi
tiếp khách nào đó rất quan trọng.
Nhiều lúc Thời Tiêu độc mồm rủa cho “thằng nhóc” của
Diệp Trì bị lão hóa sớm do sử dụng quá nhiều. Tiếng chuông cửa vẫn lảnh lót
vang lên bên tai, Thời Tiêu đành phải nhanh chóng ngồi dậy, mặc bộ quần áo thể
thao vào, súc miệng, rửa mặt qua loa, túm cao tóc lên, xỏ đôi dép đi trong nhà
vào rồi chạy xuống lầu.
Phòng ngủ của cô và Diệp Trì ở tầng hai, tầng một là
không gian phòng khách tương đối rộng, chỉ kê có một bộ ghế sô pha trắng, khiến
Thời Tiêu cảm thấy căn phòng càng thêm trống.
Nhìn vào màn hình quan sát bên ngoài cửa, Thời Tiêu
chợt ngây người. Người bấm chuông là một người mặc quân phục, lưng ưỡn thẳng,
đầu ngẩng cao. Theo sau là một người phụ nữ. Cả hai đều có vẻ đã nhiều tuổi,
nhưng người đàn ông rõ ràng là lớn tuổi hơn người phụ nữ khá nhiều. Người đàn
ông rất uy nghiêm, còn người phụ nữ trông rất đẹp.
Thời Tiêu nghi hoặc hỏi: “Các bác là ai ạ?”
Người phụ nữ quý phái ấy khẽ nở nụ cười hiền từ:
“Chúng ta là bố mẹ của Diệp Trì đây mà!”
Chỉ một câu nói nhẹ như hơi thở ấy cũng đủ khiến cho
Thời Tiêu suýt ngã ngửa ra sau.
Thời Tiêu không ngốc, hay nói như cách của Quyên Tử
thì đừng nhìn bộ dạng ngây ngô của Thời Tiêu thường ngày mà coi thường, vào
những thời điểm quan trọng, cô luôn có cách né tránh “kẻ mạnh” rất tài tình, vô
cùng linh hoạt. Thời Tiêu vừa nghe nói bố mẹ Diệp Trì đang ở bên ngoài liền gọi
điện thông báo cho Diệp Trì ngay, sau đó mới ra mở cửa.
Vì vậy mới nói cô nhóc này nhìn bộ dạng