
khiến anh hối hận nhất. Nếu như biết cô không
thể gạt bỏ chuyện cũ, lúc ấy có chết vì tức anh cũng tuyệt đối không làm như
vậy. Diệp Trì thở dài, đặt Thời Tiêu lên giường, xoa xoa đầu cô: “Anh đi chuẩn
bị nước tắm cho em, em tắm rửa trước, anh xuống nhà nấu cơm, vẫn còn canh gà,
anh nấu cho em ít mì nhé!”
Thời Tiêu nhìn thấy Diệp Trì như thế này chợt thấy
trong lòng khó chịu. Cô tự nhủ mình không thể mềm lòng. Cô ngoảnh đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, những căn nhà ở bên ngoài đều đã tắt đèn.
Hứa Minh Chương nghĩ ngợi suốt hai ngày hai đêm mà vẫn
không hiểu nổi vẻ phẫn uất hiện lên trong đôi mắt Thời Tiêu sau cơn say.
“Anh quay về làm gì? Đã bốn năm rồi còn về làm cái
gì?”
Sự oán trách trong giọng nói rõ mồn một. Thời Tiêu
chưa từng như vậy, chỉ cần những chuyện cô đuối lý, nhiều lắm cô chỉ biết cúi
đầu im lặng, hoặc làm bộ đáng thương, nắm lấy cánh tay anh, lắc lắc liên tục,
vẻ biết lỗi. Nhưng nếu là chuyện cô có lý, cô sẽ cứng miệng hơn bất cứ ai,
ngang bướng như một con lừa ưa nặng.
Giờ nghĩ lại chuyện bốn năm trước, đúng là có rất
nhiều chuyện không sáng tỏ.
Bố mẹ luôn đặt kỳ vọng quá lớn vào anh, điều này Hứa
Minh Chương biết rất rõ. Họ hy vọng anh sẽ ra nước ngoài, hy vọng anh sẽ mang
vinh quang trở về vào làm ở cục công an rồi thuận lợi leo lên chức vụ cao.
Trước khi quen với Thời Tiêu, anh cũng cảm thấy chuyện
này rất tốt, anh cũng từng nghĩ mình may mắng hơn nhiều người cùng lứa phải tự
thân vận động. Dù gì ngoài khả năng tự thân ra, có gia cảnh tốt sẽ có càng
nhiều cơ hội đến với mình, ít nhất có thể tránh phải đi đường vòng, tránh được
nhiều cú sốc và thất bại.
Hứa Minh Chương không hề né tránh, anh lu biết rõ ưu
thế của mình, hơn nữa anh cũng biết vận dụng cái ưu thế này một cách khéo léo.
Nhưng rồi Thời Tiêu xuất hiện, cô giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, lao vào
cuộc đời anh một cách bất ngờ, không hề báo trước, làm đảo lộn tất cả kế hoạch
của anh, nhưng cô đã dạy cho anh thế nào là niềm vui thật sự, khiến anh đột
nhiên nhận ra, hóa ra trên đời còn có thứ đẹp hơn và đáng trân trọng hơn.
Tình yêu thật tuyệt diệu, về sau, lúc ở nước ngoài,
Hứa Minh Chương đã nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần, anh nguyện dùng
tất cả thời gian của mình để đổi lấy thời gian hơn một năm hạnh phúc ấy, đổi
lấy nụ cười của cô, để cô lại cuộn tròn trong vòng tay anh, đổi lấy cảm xúc
ngọt ngào của nụ hôn đầu tiên.
Lần đầu tiên anh tự đặt kế hoạch cho cuộc đời mình,
gạt sự kỳ vọng của bố mẹ sang một bên, chỉ nghĩ cho cuộc sống của hai người,
tương lai của hai người Hứa Minh Chương cũng hiểu tính bố mẹ mình, anh biết
chuyện anh và Thời Tiêu ở bên nhau chắc chắn sẽ gây ra một cuộc “cách mạng gia
đình”. Hứa Minh Chương thậm chí đã nghĩ kỹ, dù thế nào anh cũng sẽ không từ bỏ
Thời Tiêu.
Anh mê muội rồi, lúc ấy anh đã nói với Lục Nghiêm như
vậy Lục Nghiêm bảo anh bị mê muội, yêu đến mê muội, nhưng anh cam tâm đắm chìm
trong sự mê muội ấy, chỉ cần có thể ôm chặt lấy cô, có bảo anh đi đâu anh cũng
dám, có khó khăn gì anh cũng chẳng ngại.
Anh thậm chí bắt đầu đi làm thuê ngay từ đầu năm tư,
giống như hàng ngàn hàng vạn sinh viên khác, dựa vào sức lực và đôi bàn tay của
mình để kiếm tiền, tiết kiệm tiền. Khả năng của anh không tồi, anh biết chơi cổ
phiếu, đi từ nhỏ đến lớn, tích lũy từng chút một.
Thực ra với số tiền mà Hứa Minh Chương có được trong
năm thứ tư đại học, anh đã có đủ sức mua một căn nhà. Trong lòng anh đã có mục
tiêu và động lực, vì vậy anh cứ từ từ thực hiện kế hoạch của mình, đi bước nào
chắc bước ấy.
Anh lên kế hoạch, đợi Thời Tiêu tốt nghiệp, hai người
sẽ đi đăng ký kết hôn, mặc cho bố mẹ anh có đồng ý hay không, đời này anh chỉ
có Thời Tiêu, bố mẹ anh chấp nhận thì tốt, không chấp nhận cũng mặc kệ.
Mặc dù đã lên kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng Hứa Minh
Chương cũng chưa một lần dẫn Thời Tiêu về nhà gặp bố mẹ, Trong lòng anh rất sợ
hãi, anh sợ bố mẹ anh sẽ gây tổn thương cho cô. Khi bản thân anh còn chưa đủ
sức bảo vệ cô, anh vẫn sợ, vẫn xót xa, vẫn không nỡ… Anh muốn Thời Tiêu của anh
mãi mãi vô lo vô nghĩ, mãi mãi vui tươi sẽ không phải buồn phiền vì những
chuyện này.
Hứa Minh Chương nghĩ đợi một thời gian nữa, rồi lại
thêm một thời gian nữa, cứ kéo dài như thế cho đến khi hai người chia tay. Chia
tay... giờ nghĩ lại mọi chuyện thật vô lý, có gì đó bất bình thường.
Lúc ấy vì thất vọng và bực tức anh đã quên mất điều cơ
bản này. Không được, anh phải làm rõ mọi chuyện, anh không tin Thời Tiêu lại
nông nổi và tồi tệ như vậy, anh không tin! Nghĩ vậy, Hứa Minh Chương liền đi
tìm Tưởng Tiến. Anh biết hiện giờ anh ta đang làm giảng viên ở trường đại học
C, anh từng nghe mấy người bạn cùng trường nói chuyện này. Không khó để tìm ra
Tưởng Tiến, mặc dù hôm nay là chủ nhật, sinh viên được nghỉ nhưng chỉ cần hỏi
một sinh viên qua đường là có thể biết rõ đường đi. Hứa Minh Chương chưa bao
giờ xem thường sức quyến rũ của Tưởng Tiến. Lúc còn học ở đại học A, anh ta là
người ai ai cũng biết, cũng vì thế bại dưới tay anh ta Hứa Minh Chương mới cảm th