
m? Em có biếtđến đông tay nam bắc là hướng nào nó còn
không biết không?”
“Hả!” - Cố Tiểu Ảnhchợt tỉnh, cứng họng, “Đúng rồi, Diễm Diễm, Diễm Diễm sao rồi? Nó tìm được nhàkhông?”
“Nó không tìm thấy!”- Quản Đồng thực sự cáu, “Nó lên xe taxi, nhưng lại nhầm tập thể Tỉnh ủy với tậpthể chính quyền tỉnh, nên bị đưa
đến tập thể chính quyền tỉnh. Nó lòng vòng ởđó một lúc mới phát hiện ra
không phải nhà mình, định đi ra gọi taxi, nhưngchưa đi được bao xa đã có người phóng xe máy đến giật mất túi xách. Con bé sợ đếnnỗi ngồi khóc
bên đường, may mà có cảnh sát đi tuần đưa nó về trạm cảnh sát,nhưng nó
không nhớ số điện thoại của anh, gọi điện về nhà nó cũng không có ainhấc máy. Anh đợi cho đến tỗi cũng không thấy nó về nhà, gọi điện cho em
thìchưa nói hết câu em đã ngắt máy. Anh gọi ba lần em ngắt ba lần. Em có biết anhlo lắng thế nào không? Nếu không phải cảnh sát người ta gọi
điện đến Tỉnh ủy,lòng vòng mãi mới tìm được anh, thì em chắc không biết
còn chỗ nào mà khóc nữa!”
Cố Tiểu Ảnh đờ người.
Cố Tiểu Ảnh chưa baogiờ thấy Quản Đồng nổi giận. Từ xưa đến
nay, anh luôn ôn tồn nhẹ nhàng. Trong mắttất cả mọi người, chỉ có Cố
Tiểu Ảnh “bắt nạt” Quản Đồng, đến bà Cố còn nói: “Đừngcó được đằng chân
lân đằng đầu, con thỏ khi cấp quá cũng cắn người”, vậy thìbây giờ Quản
Đồng có cắn người không nhỉ?
Đang lúc sáng sớm,ngoài cửa bắt đầu có người xuống nhà đi làm, Cố Tiểu Ảnh đờ đẫn đứng giữa phòngkhách, nhìn Quản Đồng mặt mũi giận
dữ, đầu óc cô bấn loạn, cô dường như mất đinăng lực biện giải, nên cứ
thế đứng nhìn miệng Quản Đồng mở ra rồi khép vào, giọngcàng lúc càng to!
Cũng không biết baonhiêu lâu sau, cửa phòng đọc mở “cạch” một tiếng, Cố Tiểu Ảnh giật mình quay đầu,thấy Ngụy Diễm Diễm đứng cạnh
cửa, run rẩy nhìn hai người. Lúc thấy Cố Tiểu Ảnh,ánh mắt Ngụy Diễm Diễm cụp ngay xuống.
Đúng lúc đó, Quản Đồng bắt gặp ánh mắt sợ sệt kia, cơn thịnh nộ của anhphút
chốc nhân lên gấp đôi. Anh muốn kìm chế, mà không được, cuối cùng vẫn
phảiquát lên với Cố Tiểu Ảnh: “Cố Tiểu Ảnh, Diễm Diễm cũng chỉ là một
đứa trẻ, emxem em làm nó sợ đến mức nào? Anh nghe nó nói hôm qua em còn
đả kích nó? Tốt xấugì thì em cũng là giáo viên, tại sao em lại coi
thường lòng tự trọng của một đứatrẻ như vậy? Đúng, anh biết, ngày nào em cũng lên bục giảng, nên thành thóiquen, nói chuyện với ai cũng như đang lên lớp, luôn thấy là mình nói đúng; emkhông cảm thấy cái kiểu đó làm
trẻ con sợ à...”
Cố Tiểu Ảnh tưởng taimình có
Cô kinh ngạc nhìn QuảnĐồng, dường như không thể tin vào tai mình.
Anh nói sao?
Anh nói mình khôngcoi trọng lòng tự trọng của một đứa trẻ?
Nói mình thích làm thầy người khác?Nói mình luôn nghĩ lời mình là đúng?
Đây không phải là lờiQuản Đồng nói chứ?
Nhưng, nếu không phảilà anh, thì còn ai vào đây?
Đầu Cố Tiểu Ảnh cuốicùng cũng bùng lên cơn đau, từ buổi trưa
hôm qua, khi nghe nói Tống Cẩm Tây mấttích đến bây giờ, dường như cô
luôn ở trong tình trạng vừa nói vừa khóc hoặc lahét. Hai mươi mấy tiếng
đồng hồ không nghỉ ngơi, cô cảm thấy huyệt thái dương củamình giần giật, mà lại phải cố gắng kìm chế sự mệt mỏi và đau đầu, đứng ở đó đểnghe
những lời trách cứ. Cô không biết mình sai ở chỗ nào, cũng không biết
mìnhđã phạm tội gì, nhưng tại sao tất cả mọi người đều đổ hết trách
nhiệm lên đầucô? Tại sao tất cả mọi người đều hét lên với cô?
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngnhư sụp xuống.
Cô ngẩng đầu lên,nhìn Ngụy Diễm Diễm mặt đầy sợ sệt, lại nhìn Quản Đồng đang bừng bừng tức giậnđứng trước mặt mình, đột nhiên không
nén nổi hét lên: “Im mồm!”
Quản Đồng bị tiếnghét bất ngờ làm giật mình, Ngụy Diễm Diễm cũng giật mình, há hốc miệng nhìn chằmchằm Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh mặt mũitái nhợt, chỉ tay vào Quản Đồng và Ngụy
Diễm Diễm “Các người dựa vào đâu màtrách móc tôi? Các người dựa vào đâu? Các người đi qua đi lại trong nhà tôi,các người làm ảnh hưởng đến cuộc
sống của tôi, tôi cũng có phải là mẹ các ngườiđâu, các người dựa vào đâu mà lúc nào cũng nói tôi nợ các người?”
Cô chỉ Ngụy Diễm Diễm:“Tôi có cần phải đưa cô đi tìm việc làm không?
Rồi lại chỉ vào QuảnĐồng: “Tôi có phải nấu cơm giặt đồ cho anh không?”
Nước mắt cô từ từtrào ra: “Các người ai cũng đổ hết trách
nhiệm lên đầu tôi. Người thì tự sát,người thì bỏ đi, người thì không tìm thấy nhà, tất cả những việc đó liên quangì tới tôi? Kiếp trước tôi có
nợ nần gì các người không vậy?”
Trong vòng 24 giờ, cuốicùng cô cũng kiệt quệ đến hai lần, cô
chỉ vào Quản Đồng, hét lên như xé họng:“Quản Đồng, tôi nói cho anh biết, tôi ghét bố mẹ anh, tôi ghét tất cả nhà anh!Tôi ghét...”
“Bốp!”
Chưa nói xong, Quản Đồngđã tung ra một cái tát!
Không khí im lặng đếnđáng sợ.
Cố Tiểu Ảnh ôm mặt, đờđẫn nhìn Quản Đồng, còn kịp thấy vẻ kinh ngạc và có phần hả hê của Ngụy Diễm Diễm.
Mấy giây sau đó, ngườiCố Tiểu Ảnh lảo đảo, cô vẫn cảm thấy
trước lúc ngã còn kịp giơ tay níu lấy tường.Cô trợn mắt, cố gắng kìm chế từng cơn đau đầu, nhìn chằm chằm chồng mình. QuảnĐồng rõ ràng cũng
hoảng sợ vì hành động của mình, anh đứng sững một chỗ, khôngđộng đậy.
Cố Tiểu Ảnh cảm thấyđầu óc mình như