XtGem Forum catalog
Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324183

Bình chọn: 7.00/10/418 lượt.

ư “cô Đoànđã có người yêu chưa”, khi biết

là chưa thì liền hớn hở khoe: “tôi quen một anhchàng rất khá, cô Đoàn có muốn gặp mặt không” - làm Đoàn Phỉ tức lộn ruột.

Lúc đầu cô còn từ chốikhéo, nhưng từ chối mãi cũng không

tiện, cho đến khi chủ nhiệm khoa phải ratay, ông cười hà hà bảo: “Cô

Đoàn này, người bạn học của tôi có một anh contrai, rất khá, cô xem lúc

nào có thời gian, đi gặp mặt một chút được không?”

Nhìn chủ nhiệm khoatóc bạc trắng, tính tình hiền hậu, Đoàn Phỉ đành thở dài, bước chân vào con đường“coi mắt”.

Con đường này cũngkhông dài lắm, nên đến đối tượng thứ ba thì cô gặp được Mạnh Húc.

Cô còn nhớ, đó là vàomùa đông, Mạnh Húc mặc một chiếc sơ mi

trắng, áo gilê màu đỏ hồng, kết hợp vàoquần xám nhạt và áo jacket mày

xanh lam đậm, ngoài cũng khoác chiếc áo lông dàyxụ, mà sau này Đoàn Phỉ

gọi đùa là “áo hotdog”, người thì gày gò, nhưng trôngphải to ít nhất gấp hai lần. Anh ta ăn mặc lòe loẹt đứng trước mặt Đoàn Phỉ,suýt nữa khiến

Đoàn Phỉ, vốn là người cầu kỳ về ăn mặc, ngất xỉu!

Được cái Đoàn Phỉ cũnglà người nhân từ, kiên nhẫn nên cô

không bỏ đi mà ngồi lại nói chuyện. Lúc đó MạnhHúc mới học năm thứ nhất

tiến sỹ, chuyên ngành lịch sử mỹ thuật đại học tỉnh,có chút kiến thức,

nên cứ mở mồm là nói về chuyên môn. Cũng có thể coi là anhchàng may mắn, vì khi còn học đại học, Đoàn Phỉ rất yêu môn lịch sử mỹ thuật,mê mẩn

trường phái tranh nhân văn Tống Nguyên và trường phái tiểu họa hoa

sen.Càng nói chuyện, cô càng có nhiều ấn tượng tốt với Mạnh Húc học rộng biết nhiều.Thỉnh thoảng anh chàng miền Nam này lại nói ngọng, khiến

Đoàn Phỉ phải phì cười,nhưng cô cũng kịp nhận thấy vẻ chân thành và quan tâm trên gương mặt anh, nênthầm có cảm giác gì đó thật an toàn.

Vì thế mới nói, duyênsố là một thứ thật kỳ lạ, Đoàn Phỉ hoạt

bát bắt đầu tình yêu với Mạnh Húc quêmùa như thế, và tình yêu của hai

người kéo dài trong ba năm.

Trong khoảng thờigian không ngắn cũng không dài đó, Đoàn Phỉ

đã cải tạo anh chàng của mình mộtcách rất tinh tế, cô nói cho anh biết

người dân ở đây có những quy tắc gì trongbữa ăn, khách chính, khách phụ

phải ngồi ở đâu, lúc chúc rượu có điều kiêng kỵnào; nói cho anh biết lúc mặc đồ, đội mũ cần theo quy luật nào, mỗi màu sắc cầnkết hợp thế nào

mới được coi là đẹp; lúc nói chuyện với người khác cũng cần biếtcách

nhìn vào mắt họ; khi ăn cơm nếu có gì cần nói, phải nuốt thức ăn xong

mớiđược mở miệng; khi không tán đồng ý kiến của người thì phải biểu đạt ý kiến củamình một cách khéo léo; lúc xưng hô với bề trên phải dùng từ

“ông” chứ khôngdùng từ “anh”… giống hệt như đang dạy dỗ một đứa trẻ con. Có điều, sau này ĐoànPhỉ cũng phát hiện ra: con gái đi lấy chồng rồi,

về danh nghĩa là có thêm mộtngười chồng, nhưng thực tế là thêm một đứa

con.

Kể cũng hay, năm MạnhHúc tốt nghiệp, cũng chính Đoàn Phỉ là

người sấp ngửa đi tìm hiểu thông tin tuyểndụng của các trường, rồi tự

lựa chọn ba trường trong số đó để anh đến giảng thử.Trước khi giảng thử, Đoàn Phỉ uốn nắn từng ly từng tý cho tiến sỹ Mạnh Húc hayđỏ mặt khi nói chuyện, rằng: lúc giảng bài cần làm gì, làm thế nào để thu hút sựchú ý

của học sinh, làm thế nào để vừa hài hước lại vẫn thể hiện được sự học

rộngbiết nhiều… Cô luôn tham dự vào sự trưởng thành của anh giống như

một người mẹ,không vội vàng hấp tấp.

Lúc đầu Mạnh Húc còncười, nói Đoàn Phỉ thiên vị trường mình,

đến đâu cũng thấy trường mình là nhất.Đoàn Phỉ lắc lắc đầu, chậm rãi

phân tích: thứ nhất, ở lại đại học tỉnh, ngườinào cũng từng là thầy cô

của anh, đến đời kiếp nào anh mới có một mảnh trờiriêng cho mình? Thứ

hai, ở lại đại học tỉnh, ai cũng có tấm bằng tiến sỹ củatrường nổi

tiếng, đều đi học nước ngoài về, liệu mảnh bằng tiến sỹ trong nướcquê

mùa của anh có đất dụng võ không? Thứ ba, ở lại đại học tỉnh, một nơi

đụngđâu cũng thấy các học giả đại học Harvard, đại học Yale, thì anh sẽ

bị nấu chínthành một cây thịt, chứ chắc chẳng được trở thành rồng phượng đâu. Tục ngữ cócâu: “thằng chột làm vua xứ mù”, làm sao anh biết học

viện hạng hai không có đấtdụng võ chứ?

Hôm đó, Mạnh Húc nhìn Đoàn Phỉ thản nhiên phân tích rõ ràng rành mạch, màthấy thực sự ngỡ ngàng.

Một lúc sau anh mớinói nên lời: “Bà xã ơi, em quả là… Gia Cát Lượng phiên bản nữ!”

Đoàn Phỉ cười.

Và sự thực cũng đã cứngminh, cứ coi như Gia Cát Lượng phiên bản nữ đi, thì cũng không phải người tầmthường!

Tháng năm năm đó, MạnhHúc ký hợp đồng với Học viện nghệ

thuật, với chức danh “Phó giáo sư”, lại đượcthêm một căn hộ mới rộng

130m2 trên tầng 16, trường phân cho giáoviên, cộng thêm 100

nghìn tệ kinh phí nghiên cứu khoa học khởi điểm. Hai nămsau, với thành

tích nghiên cứu khoa học xuất sắc, Mạnh Húc trở thành tấm gươngđiển hình có tiếng nói trong số giáo viên trẻ của học viện Nghệ thuật, và

trongdanh sách nghiên cứu sinh cao học năm sau của học viện, cột họ tên

giáo viên hướngdẫn, đã xuất hiện cái tên Mạnh Húc.

Nói một câu mộc mạc:đến lúc này, mấy người bạn học trước đây

của Mạnh Húc ở lại trường vẫn chỉ cócái chức danh “giảng viên”, ở trong

mấy căn hộ cho thuê tồi tàn gần t