
thói quen ngủ sớm.” - Cố Tiểu Ảnh
cười thầm trong bụng, ngoài miệng giả vở ngâyngô: “Mẹ em bảo, em sinh
hoạt theo giờ của Mỹ”.
“Thế thì coi như anhxin em đấy bà xã” - Quản Đồng than vãn - “Ngày mai anh còn phải đi làm mà”.
“Em ngủ luôn ở phòngsách cũng được, đảm bảo không làm ồn ảnh
hưởng đến anh đâu!” - Cố Tiểu Ảnh giơmột ngón tay lên trời thề thốt.
“Cố Tiểu Ảnh!” - QuảnĐồng hơi bực mình, nhíu mày nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Chẳng biết đùa gì cả!”- Cố Tiểu Ảnh buông tay nhìn Quản
Đồng, trề môi: “Tốt xấu gì thì cũng phải bỏchút chất xám lừa cho vợ anh
lên giýờng chứ? Làm gì mà đã phát cáu lên thế? Nhưthế là đi ngược lại
quy tắc trò chơi đấy nhé!”
Quản Đồng dở khóc dởcười: “Bà nội ơi, đi ngủ mà cũng phải chất xám à? Anh thực sực mệt lắm rồi!”
Anh vừa nói vừa lắc đầuthở dài, để kệ Cố Tiểu Ảnh, quay lưng một mình đi vào buồng ngủ.
“Đùa một tý thôi mà,thế mà đã tưởng thật!” - Cố Tiểu Ảnh cúi
đầu lẩm bẩm đi vào buồng ngủ, lúc quayngười đi đâm vào Quản Đồng, kêu
“ái” một tiếng.
Quản Đồng vội vã cúi xuống, nhìn Cố TiểuẢnh: “Sao thế? Không sao chứ? Em đâm vào đâu vậy?”
Cố Tiểu Ảnh ôm mũinhìn Quản Đồng: “Sao tự nhiên anh lại ngồi xuống vậy?”
“Anh lấy đồ ngủ choem” , Quản Đồng không nén nổi thở dài, giơ tay đưa bộ đồ ngủ cho Cố Tiểu Ảnh -“Thưa phu nhân, anh phục vụ em đi
tắm cũng không được à? Chẳng lẽ lại để anh phảinói: “đêm xuân một khắc
đáng giá nghìn vàng” hay sao?”Cố Tiểu Ảnh sững người, rồibật cười lớn.
Tất nhiên, rốt cuộcthì vẫn cứ phải tự mình tắm, nguyên nhân
là nhà tắm của căn hộ quá chật, khôngđứng nổi hai người. Lúc tắm, Cố
Tiểu Ảnh còn mơ tưởng: sau này nhất định phảicó một căn nhà thật lớn,
nhà tắm phải thật rộng, ít nhất cũng phải đủ để “tắmđôi”.
Tắm xong, Cố Tiểu Ảnhthoa kem dưỡng thể, thư thái đi vào
phòng ngủ. Vừa vào đã thấy Quản Đồng đangngồi tựa vào đầu giường đọc
báo. Cố Tiểu Ảnh không nén được hỏi: “Anh đọc báogì vậy?”
“Nhân dân nhật báo,loại em không thích ấy”. Quản Đồng ngẩng
đẩu nhìn Cố Tiểu Ảnh, khẽ cười, thuậntay bỏ tờ báo xuống, tò mò nhìn Cố
Tiểu Ảnh ngồi xuống bên bàn trang điểm dốc cácchất đựng trong đủ các
loại chai lọ thoa lên mặt.
“Đọc loại báo này trướckhi đi ngủ có thể giúp dễ ngủ hơn không?” - Cố Tiểu Ảnh vừa thoa nước hoa hồngvừa hỏi.
“Chủ yếu là do lúc đilàm không có thời gian đọc” - Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh trong gương trả lời.
“Buồn cười nhỉ, côngchức các anh đi làm đến thời gian đọc báo cũng không có, nói ra ai mà tin được?”Cố Tiểu Ảnh tức cười quay đầu
nhìn Quản Đồng.
Quản Đồng thở thậtdài: “Em đúng là có định kiến với bọn anh”.
“Định kiến à? Ôi… thếanh không có định kiến với bọn em chắc?
Lần trước ai nói với em là giảng viên bọnem rỗi rãi, thích đi làm thì đi làm, không thích thì thôi khỏi phải đi làm còngì?” - Cố Tiểu Ảnh nhớ
lại buổi chiều nhận được cuộc điện thoại, tức đến nỗikhông nói tiếp
được: “Bố anh chiều nay gọi điện cho em, vừa mở miệng đã lên lớpem rằng, rỗi rãi không có việc gì làm không được ra ngoài lang thang, phải vềnhà nấu cơm cho anh, giặt quần áo cho anh. Em cũng đủ vất vả rồi còn gì.
Tuy emkhông phải lên lớp, nhưng em phải soạn bài, viết luận văn, viết
bài nộp đúng hạn,vất vả lắm chứ! Vừa mới ra ngoài ăn bữa cơm cho thư
giãn đã bị lên lớp thế rồi,cứ như em là osin của anh không bằng, đấy anh xem bố
“Đó cũng là bố
củaem!” - Quản Đồng cuối cùng không nén nổi thở dài: “Ông ấy là như vậy, em cố gắngnhịn một chút đi, anh cũng hết cách với ông rồi”.
“Bố em thì chẳng bao giờ như vậy đâu” -Cố Tiểu Ảnh khẽ nói, quay người lau nước mắt.
Mấy phút sau, cuốicùng thì Cố Tiểu Ảnh cũng làm xong các bước dưỡng da. Quản Đồng nhìn dãy lọ đủcác loại mà chóng cả mặt, đang định
tắt đèn ngủ thì thấy Cố Tiểu Ảnh không lêngiường mà vẫn ngồi trên ghế
trang điểm, nhắm mắt xoa xoa mặt mình một lúc lâu,mãi đến khi Quản Đồng
thấy lạ, mới hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Cố Tiểu Ảnh không trảlời, hỏi lại: “Quản Đồng, em có đẹp không?”
Quản Đồng ngẩn ra mộtlúc: “Đẹp lắm, anh thấy rất đẹp”.
Cố Tiểu Ảnh cười khúckhích, vừa nhắm mắt vừa xoa xoa mặt nói: “Vừa rồi tự nhiên em nghĩ, nếu anhkhông còn nhìn thấy gì nữa, không
nhìn thấy em, chỉ có thể sờ bằng tay, có lẽ sẽthất vọng lắm”.
Suy nghĩ của cô lungtung quá, Quản Đồng không theo kịp, ngẩn ngơ ngồi trên giường nhìn Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh vừa xoa vừathan thở: “Anh nhìn xem, da có nhiều
mụn, mà hình như mắt có nếp nhăn rồi, môiquá khô, tróc da… Ôi, may thật
là may, anh vẫn còn nhìn bằng mắt, chứ nếu nhìnbằng tay, thì chắc thấy
em xấu lắm…”
Cô trợn mắt, quay đầu nhìn Quản Đồng:“May quá, anh không bị mù”.
Quản Đồng cuối cùng cũngtỉnh ra, tức cười nhìn Cố Tiểu Ảnh,
dài giọng: “May quá, may mà anh chưa mù,chưa mù nên mới tìm được môt
người vợ đanh đá như em, nhỡ có mù, thì có lẽ còntìm được cả sư tử Hà
Đông nhỉ?”
Cố Tiểu Ảnh
sững người,rồi mắt mũi trợn tròn, đứng phắt dậy đến đứng bên giường,
nhìn Quản Đồng chằmchằm nghiến răng: “Quản Đồng, anh nói lại lần nữa em
nghe xem nào...”
Quản
Đồng nhìn Cố TiểuẢnh phùng mang trợn má, không nhịn nổi cười, giơ tay
kéo Cố Tiểu Ảnh lên giường,r