
là cẩn thận, lầnnào chuẩn bị hội nghị cũng làm hết sức mình đề không có một sơ suất nào, tài liệukhông sai đến một dấu
chấm dấu phảy, vậy mà tại sao anh lại không biết là cầnphải đậy nắp hộp
thực phẩm trước khi cho vào tủ lạnh nhỉ?
Lần này thì đúng làanh chẳng còn lời nào để nói. Trong ba
mươi hai năm cuộc đời anh, vốn chẳng baogiờ biết có một loại hộp gọi là
hộp giữ tươi thực phẩm, mà lại cần phải đậy nắp…
Nhưng thực sự anh cũngkhông hiểu: chẳng phải chỉ là một chút
cơm canh thừa thôi sao? Chẳng phải cơmđã khô cong rồi sao? Bỏ đi là
xong, làm gì mà Cố Tiểu Ảnh phải bực tức đến thế?Xem ra bố vợ nói rất
chính xác, tính cách của Cố Tiểu Ảnh giống hệt mẹ vợ, cóthể nguôi giận
rất nhanh, nhưng lại rất dễ cáu gắt bởi những việc vụn vặt!
Hôn nhân ơi - mi quảlà một thứ khiến người ta hết kiên nhẫn!
……
10 giờ sáng, thật hiếm hoi có thời gianrỗi rãi, trưởng phòng Quản ngồi
trong văn phòng nghĩ ngợi lan man. Anh nhớ lạilần đầu quen Cố Tiểu Ảnh,
cái cô gái tinh quái nghịch ngợm kia, rồi lại nhớ đếncon sư tử nhỏ đã
gầm đến hai lần chỉ trong vòng 24 tiếng đồng hồ vừa qua, thấysợ hãi quá
đỗi.
Anh vẫn còn nhớ
khiđó Giang Nhạc Dương tha thiết nói với anh: “Cố Tiểu Ảnh, cái con bé
này thamlam lắm, nếu anh thích ứng được với cái đầu tinh ranh đó thì mọi việc sẽ tốt đẹp,tính cách cũng được, rất nhẫn nại, thân thiện, mồm mép
trước học sinh rất ác”.
Quản Đồng buồn bã nghĩ:Là Cố Tiểu Ảnh giấu giếm quá kỹ hay là Giang Nhạc Dương quan sát không đúng?Hay là bản thân mình ngốc nghếch đến mức hết
thuốc chữa, một kẻ lơ ngơ trong đờithực?
Càng nghĩ càng khônghiểu nổi.
Bên kia, Cố Tiểu Ảnhngồi trên ban công nhà mình, vừa phơi
nắng vừa nghĩ: tại sao mình lại đi lấy mộtngười ngô nghê thiếu kiến thức sống, mà lại thích coi nhà mình như nhà trọ thếnhỉ? Ban đầu mình quyết
định lấy anh ta, chính vì thấy anh ta rất tháo vát cơmà! Nhưng tại sao
sau khi kết hôn lại thấy hoàn toàn khác nhỉ?
Cố Tiểu Ảnh đau khổnghĩ: nghe nói trong công việc thì rất tỉ
mỉ, rất cẩn thận, nhưng tại sao trongđời sống thì lại ngốc nghếch thế
nhỉ? Chẳng nhẽ loại đàn ông vừa giỏi việc nướcvừa đảm việc nhà trong
tiểu thuyết đều không có trong đời thực? Rốt cuộc là domình chưa gặp,
hay đúng như Quản Đồng nói: “Tiểu thuyết chỉ toàn viết ba lăngnhăng” ...
Nghĩ ngợi lan manphát buồn ngủ, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhớ
mình còn rất nhiều việc phải làm,bèn mơ hồ tranh đấu, ngủ hay là đọc
sách đây?
Đang lơ mơ thì
chuôngđiện thoại vang lên, Cố Tiểu Ảnh định thần lại, nghe ra bài “Sweet Dream” đãlàm cơn buồn ngủ chợt tan biến, cô vội vàng chạy ra nghe điện
thoại, cất giọngthật nũng nịu: “Mami...”
Nghe giọng thoải máicủa cô, bà Cố mừng rỡ: “Hôm nay con không phải lên lớp à?”
“Không ạ”, Cố Tiểu Ảnhcười hi hí, “mẹ nhớ con phải không?”
“Bố con nhớ con, hỏixem trung thu con có về nhà không?” - Bà
Cố rõ ràng là đang ở văn phòng, nên ítnhiều vẫn phải giữ tư thế, nói
năng giữ ý: “Trung thu con có về không?”
“Có về chứ!” - Cố TiểuẢnh trả lời dứt khoát, “Không về nhà thì còn đi đâu?”
“Nhưng con không phảivề nhà bố mẹ chồng sao?” - Bà Cố rất
buồn bã: “Tết trung thu mà, con không vềcùng Quản Đồng sao?”
“Trung thu thì làmsao”, Cố Tiểu Ảnh chẳng thèm quan tâm, “nhà nào cũng chỉ có một đứa con, nhất địnhlà ai về nhà nấy, ai về với mẹ
người đấy”.
“Nói năng
linh tinh!”- Bà Cố đe doạ: “Đừng có ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy, con
lấy chồng rồi, saovẫn không biết mình là ai thế hả?”
“Trời ơi mami ơi, conlấy chồng rồi thì vẫn là con gái mẹ!” -
Cố Tiểu Ảnh dài giọng trách móc: “Conchỉ có mỗi mẹ là mẹ thôi, trung thu con không về với mẹ thì còn về với ai đượcchứ?”
Bà Cố lặng đi mất mấygiây, rồi mới trả lời: “Không được tùy
tiện, tối nay con phải hỏi ý kiến của QuảnĐồng. Về lý mà nói thì con
phải cùng Quản Đồng về nhà bố mẹ chồng, nhưng tốiqua bố con đột nhiên
nghĩ ra ý lạ: hay là mọi người cùng về thành phố G. Hai vợchồng con ở
nhà con, bố mẹ ở khách sạn, chi phí bố mẹ tự chịu. Trung thu mà, làtết
đoàn viên, hai nhà cùng vui, cũng là đại đoàn viên...”
“Như thế...” - Cố TiểuẢnh cắn môi, định nhõng nhẽo, “mami ơi, hay là bố mẹ ở với con, còn bố mẹ chồngở khách sạn?”
Bà Cố lại không nóigì trong mấy giây, một lúc sau mới phản
ứng kịp, hơi buồn cười, nhưng cũng hơichua xót, đành chỉ nói: “Đừng có
vớ vấn, con đi bàn bạc với Quản Đồng đi, xem ýnó thế nào rồi tính tiếp.
Với lại cũng còn vài ngày nữa cơ mà, không vội”.
Chỉ là những lời nóihết sức bình thường, thế mà không hiểu
sao, trong sâu thẳm trái tim Cố Tiểu Ảnh,cô lại cảm thấy lòng buồn hẳn
đi.
Nhưng nguyên nhân
tạisao, cô lại không biết được. Nhưng cô mơ hồ dự cảm, hôn nhân hoàn
toàn khôngđơn giản như cô tưởng, thậm chí, có lẽ nó cũng không phải chỉ
là chuyện giữahai người.
Chiều tối, Quản Đồngvề nhà.
Cố Tiểu Ảnh như thườnglệ vẫn đang nấu nướng trong bếp, Quản
Đồng thay quần áo, ngồi trên sôfa xem tintức thời sự tỉnh. Cố Tiểu Ảnh
trong lúc nấu nướng đi vào phòng liếc qua, rấtcoi thường cái kiểu sinh
hoạt như thế, cô ướm hỏi Quản Đồng: “Ông xã, chúngmình xem “đại phong
xa” đi?
Quản