
mái. Để dưỡng thai cho tốt, Đoàn Phỉcòn bật cả nhạc
Mozart. Nhưng hai người lại trách móc gay gắt quá mức, vì lẽkhông được
chứng kiến tận mắt, nên cứ chằm chằm nhìn Cố Tiểu Ảnh đến hơn nửa
tiếngđồng hồ mới vào chủ đề chính.
Người hỏi đầu tiên làHứa Tân: “Con ruồi kia, mau kể đêm động
phòng hoa chúc của cô đi.” Đoàn Phỉ vừaxoa cái bụng bầu sáu tháng vừa
nhìn Cố Tiểu Ảnh với nụ cười gian ác: “Người nàolao vào người nào trước? Cố sư muội, có phải cô đã vật ngã trưởng phòng Quản đẹptrai lịch lãm
trong đêm làm cô dâu không?”
“XCố Tiểu Ảnh phì nướcbọt ra ngoài.
“Chẳng sạch sẽ chútnào cả!” - Hai cô gái đều nhìn Cố Tiểu Ảnh với ánh mắt chê tránh, rồi cúi xuốngkiểm tra quần áo mình. Cố Tiểu Ảnh
tức đến nỗi phát sặc, nhưng hai cô gái khôngvừa kia chẳng ai thèm rót
giúp cho cốc nước.
Cố
Tiểu Ảnh uất ức tựrót nước cho mình để hạ hỏa, rồi căm thù nhìn hai cô
gái trước mặt, chỉ thấy họđang cười thoải mái như hoa cúc mùa thu.
Đúng lúc đó thì điệnthoại của Cố Tiểu Ảnh vang lên, số điện thoại lạ.
Tiện tay bấm phímnghe, mào đầu là cách xưng hô điển hình của Cố Tiểu Ảnh: “Alô, alố, alồ!”
“Cái gì?” - Giọng đànông trung tuổi, khẩu âm rất lạ, Cố Tiểu Ảnh phản ứng không kịp.
Bên kia hỏi lại vẻ ngạcnhiên: “Vợ Quản Đồng đấy à?”
Ôi, bố Quản Đồngsao?! Cố Tiểu Ảnh lúc này mới nhận thức được
tình hình, đứng đờ ra mất mấygiây, ấm ứ trong cổ không nói nên lời, mãi
mới lùng búng hỏi: “Bố ạ?”
“À… ” - Quản Lợi Minhcuối cùng cũng nhận ra Cố Tiểu Ảnh, bắt
đầu oang oang hỏi: “Tiểu Ảnh hả? Quản Đồngđi đâu rồi, sao bố không tìm
được nó? Gọi vào đi động cũng không có ai nhận, bốcũng không biết số
điện thoại cơ quan nó thế nào.”
“Dạ, hay là anh ấyđang họp”, Cố Tiểu Ảnh thật thà hỏi: “Bố ơi, bố có chuyện gì ạ? Con có thể gửitin nhắn cho anh ấy, như thế họp xong
anh ấy sẽ đọc được.”
“Cũng chẳng có chuyệngì, chỉ là mẹ con nhớ nó, muốn nó lúc
nào có thời gian thì năng gọi điện về mộtchút.” - Quản Lợi Minh nói to
quá, Cố Tiểu Ảnh khẽ để di động xa ra một chút, rồitrả lời: “Dạ, được ạ, con sẽ bảo anh ấy, bố mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe nhé
Vừa trả lời vừa ngẩngđầu, thấy hai cô bạn đang nhìn mình một
cách hiếu kỳ. Quản Lợi Minh vẫn hùng hồn:“Được rồi, các con không phải
lo, bố mẹ đều khỏe cả, trông cháu cho các conkhông thành vấn đề. Quản
Đồng cũng lớn tuổi rồi, các con cũng phải gấp lên, tuổinhiều rồi sinh
con không tốt…”
Cố Tiểu Ảnh không biếtphải nói gì.
Quản Lợi Minh khôngthấy Cố Tiểu Ảnh nói năng gì, lại tiếp
tục: “Người trong thôn mình bằng tuổicác các con đã sinh con từ lâu rồi, các con cũng đã lấy nhau, đừng nấn ná thêmnữa…”
Cố Tiểu Ảnh không nhịnnổi ngắt lời: “Bố ơi, con đang ở ngoài, không tiện nói chuyện, bao giờ về nhà conbảo Quản Đồng gọi điện cho bố
nhé.”
“Hả? Đang ở ngoài
à?”- Bố Quản Đồng kinh ngạc: “Con không phải đang ở nhà nấu cơm à? Đã
năm giờ hơnrồi, chẳng phải là Quản Đồng sắp đi làm về rồi hay sao? Sao
con chưa nấu sẵncơm nước chờ nó à?”
Cố Tiểu Ảnh nghe đếnđây, mồm há to, mắt chớp lia lịa, ngạc nhiên quá đỗi.
Hứa Tân với Đoàn Phỉ cũng ngớ người,cùng dỏng tai nghe tiếng nói trong điện thoại.
Quản Lợi Minh khôngnghe tiếng Cố Tiểu Ảnh trả lời, đành tự
nói với mình: “Quản Đồng đi làm rất vấtcả, bố mẹ lại không ở cùng. Dù
sao con cũng không phải đi làm, nên ở nhà chămsóc chu đáo cho nó, không
nên suốt ngày ra ngoài chơi…”
Cuối cùng đợi đến lúcQuản Lợi Minh ngừng máy, mặt Cố Tiểu Ảnh xám lại.
Bởi vì ông nói quá to, Hứa Tân và ĐoànPhỉ nghe được đến tám chín phần, lúc này đang nhìn Cố Tiểu Ảnh với ánh mắtthông cảm.
Vừa ngẩng đầu lên, CốTiểu Ảnh đã thấy hai khuôn mặt đó, hết
chịu nổi xua tay: “Nghe thấy chưa? Bố chồngem đã quyết tâm đào tạo em
thành một nàng dâu tam tòng tứ đức thời đại mới đấy.Giá trị của em,
ngoài việc sinh con ra thì chỉ có giặt giũ, nấu cơm, dọn nhà chồng.Con
trai ông ấy có sự nghiệp, rất vất cả, mà em lại là đứa không cần đi làm, rỗihơi đi chơi suốt ngày, bởi thế cần biết hết hơi hết sức cho gia
đình, có chết cũngvui lòng”.
Càng nói càng tức,không nhịn được lại đập bàn, trợn mắt nói: “Hai người nói xem, em có rỗi rãikhông?”.
Hứa Tân vừa uống mộthớp trà sữa mà than thở: “Hôn nhân quả là con dao hai lưỡi”.
Đoàn Phỉ cũng uống mộtngụm nước, cười hỏi: “Học kỳ này em có bao nhiêu giờ lên lớp?”.
Cố Tiểu Ảnh thở dài,nhăn nhó thả phịch người xuống ghế sôfa:
“Nói ra hai người lại không tin, học kỳnày cộng cả sinh viên chính quy
và chuyên ngành là 24 tiết, còn phải giúp giáoviên hướng dẫn viết một
chuyên đề, tham gia công trình nghiên cứu khoa học cấptỉnh, rồi còn phải ôn thi tiến sỹ nữa”.
Cô
cười đau khổ: “Aibảo giảng viên đại học là rỗi rãi? Để ông ấy thử làm
xem. Nhìn thì cứ tưởnghàng ngày không phải đi làm, nhưng thử cộng các
thứ chuẩn bị bài, viết luận án,nghiên cứu khoa học, soạn giáo trình, thi tiến sỹ, thi PET vào với nhau xem, 24tiếng cũng không đủ ấy chứ! Có
ngày em dạy liên tục 12 tiết, buổi tối ra khỏi lớphọc mà như hồn lìa
khỏi xác, chân tay rã rời không còn cảm giác, đến ngồi cũngkhông còn sức nữa, chứ đừng nói đến chuyện tiếp tục đọc sách! Thế mà