Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324202

Bình chọn: 7.00/10/420 lượt.

ùng ngơ ngác quay lại hỏi: “Chị, anh chị định tổ chức đám cưới ở đâyà?”

Cố Tiểu Ảnh thở dài,nói tránh: “Mông Mông, em dán chứ “Hỉ”

mình mang theo đi, để chị sang phòng anhrể em xem thế nào.”

Nói xong, cô quay ngườiđi về phía phòng Quản Đồng.

Nhưng cô em họ chưachịu yCố Tiểu Ảnh buột miệng: “Chị, dù gì

thì đây cũng là hôn lễ, cả đời chỉ cómỗi một lần, sao lại chẳng chuẩn bị gì thế nhỉ?”

Cố Tiểu Ảnh quay đầulại, điềm nhiên như không có vấn đề gì, cười với cô em: “Đám

cưới chỉ là hìnhthức, sau này sống với nhau hạnh phúc mới là điều quan

trọng. Chuẩn bị ít thì tốnkém ít, hiểu không nào?”

Cô em họ mở to mắt:“Chị quả là dễ tính.”

Cố Tiểu Ảnh cười cười,không trả lời.

Cô nghĩ thầm, có lẽ đếnhôm nay cô mới biết, trên đời này có

rất nhiều người dễ tính, mà sự dễ tính củahọ chẳng qua chỉ là bất đắc

dĩ. Vì không kịp sửa chữa nữa rồi, nên chỉ còn cócách phô ra trước mặt

người khác một khuôn mặt tươi cười vờ như mình không để ýmà thôi.

Nhưng khi đối diện vớichính mình, Cố Tiểu Ảnh không chịu nổi nữa, cô muốn bùng nổ.

Nguyên nhân là buổi tốikhi quay lại khách sạn huyện, bà Cố

mới phát hiện ra trên cả người con gáimình, ngoài cái nhẫn cưới ra,

chẳng có một chút đồ trang sức nào. Váy cưới maykiểu hở ngực, một chiếc

cổ không đeo dây chuyền thì coi sao được?

Bà Cố thở dài, khôngnói gì, chỉ quay người gọi lái xe rồi

lặng lẽ rời đi. Lúc đó đã là tám giờ tối,họ vẫn quyết tâm đi hơn một

tiếng đồng hồ lên thành phố, rồi may mắn tìm ra mộtcửa hàng vẫn đang mở

cửa.

Vừa vào cửa là bà

Cốnhìn thấy ngay một sợi dây chuyền đánh rất tinh tế và sang trọng. Bà

Cố tưởngtượng ra con gái mình đeo sẽ đẹp thế nào, nên không suy nghĩ gì

nữa trả tiềnngay.

Trở về khách sạn thìđã nửa đêm. Khi bà Cố lấy sợi dây chuyền đưa cho Cố Tiểu Ảnh, cô đờ đẫn cả người.

Vào giây phút đó, bấtgiác cô nhớ đến những thứ đồ đám cưới mà bố mẹ đã bận rộn giúp cô lựa chọn. Họcòn mua cho cô bánh kẹo thuốc lá,

ông Cố thậm chí còn tận dụng ngày cuối tuần đếngiám sát việc sửa chữa

căn hộ chung cư của Quản Đồng, còn bà Cố thì bận rộn chọnđồ gia dụng, và các thứ đồ sinh hoạt hàng ngày… Dù Cố Tiểu Ảnh đã ra ngoài ở mộtmình

nhiều năm, đủ có khả năng sống độc lập, nhưng họ vẫn cảm thấy tiếc

làkhông thể thay cô mua hết mọi thứ từ to đến nhỏ.

Với tình cảnh hai bốmẹ lo hết cả chuyện lớn chuyện nhỏ thế

này, Cố Tiểu Ảnh chỉ nhìn thôi cũng thấymệt. Đã mấy lần cô nói với bố

mẹ: “Tạm tạm thôi là được rồi”, nhưng bố mẹ Cố TiểuẢnh chỉ thở dài mà

rằng: “Dù gì thì từ giờ trở đi con sẽ phải sống tự lực cánhsinh, lại

cách xa thế này, không muốn tàm tạm cũng không được. Vấn đề về tinhthần

của con, làm cha mẹ đương nhiên là không quản được rồi, nhưng còn về mặt vậtchất, chỉ cần điều kiện kinh tế của bố mẹ cho phép, thì làm sao mà

nỡ để con chịumột nửa ly ấm ức được? Ít nhất, cũng không thể kém hơn lúc con còn ở nhà với bốmẹ chứ?”

Cố Tiểu Ảnh nghe màmuốn khóc…

Cứ như thế, tronghành lang khách sạn huyện, nhìn thái độ muốn nói mà lại không nói nên lời của bốmẹ, nghĩ lại tất cả những điều trước đây, lòng Cố Tiểu Ảnh đau như cắt. Khi bàCố cuối cùng vì không nén nổi, đã quay đầu đi để giấu những giọt nước mắt sắptrào ra, thì trong đáy

sâu tâm hồn Cố Tiểu Ảnh như có một luồng khí lạnh đangchầm chậm trỗi

dậy.

Trong khoảnh khắc

đó,một nỗi sợ hãi đột ngột bao trùm lấy cô. Dường như có một giọng nói

cất lên vớicô: Cố Tiểu Ảnh, mi đã nhìn thấy chưa, đây mới chính là cha

mẹ đã sinh ra vànuôi nấng mi, họ đã dành cho mi một vị trí quan trọng

nhất trong tim mình, sợmi tủi thân, sợ mi khó xử, sợ mi thiếu bất cứ một thứ gì cần có; còn cha mẹ ngườikhác rốt cuộc cũng chỉ thân thiết với

con cái họ, dù họ có yêu thương mi đếnđâu, cũng không thể giống như bố

mẹ ruột của mi, tận tụy thay mi để ý đến nhữngthứ nhỏ nhất mà mi không

thể để ý đến…

Huống hồ, cô cũng biết,ngay từ nhỏ mình đã sống trong sung

sướng, trong sự nghiêm khắc của bố mẹ là sựthương yêu, còn bố mẹ Quản

Đồng không chỉ cách cô 26 năm tuổi, mà thậm chí còncó khoảng cách “thành thị và nông thôn”. Có lẽ không phải họ không muốn quantâm, nhưng căn

bản không biết phải dành sự quan tâm vào việc nào nữa.

Họ yêu thương Quản Đồng,đương nhiên cũng yêu thương Cố Tiểu

Ảnh cô, nhưng sự yêu thương đó xa cách nênthành ra khách sáo, lại mang

theo sự lạnh nhạt không thể né tránh.

Họ là những người xalạ sống trong hai thế giới khác nhau, vì

thế không biết người kia suy nghĩ gì,mong muốn gì, quan tâm điều gì…

hoặc là trong một khoảng thời gian rất dài,tình trạng này đều không thay đổi.

Cứ suy nghĩ miên mannhư vậy, dần dần Cố Tiểu Ảnh cảm thấy bế tắc.

Dường như đến lúcnày, Cố Tiểu Ảnh mới ý thức rõ ràng được

rằng: sống chung với một chàng traitài năng, tuấn tú nhưng xuất thân bần hàn, thì những gì cô sẽ phải đối mặtkhông đơn thuần chỉ là chính người

đàn ông đó, mà còn cả hậu phương của anh ta,một gia đình hoàn toàn khác

biệt, một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, một nhóm ngườihoàn toàn thuộc về

một thế giới khác thế giới cô đang sống.

Đây là trách nhiệm củaanh, cũng là trách nhiệm của cô.

Vậy thì phải chăng c