
t, họ là người tốt.
Tâm hồn họ giản đơn,tình cảm mộc mạc, tuy có hố sâu ngăn cách với thế hệ sau, nhưng tình cảm huyếtthống thì chẳng bao giờ thay đổi
được.
Trước ngày về
mộthôm, Cố Tiểu Ảnh đứng trong nhìn Tạ Gia Dung ngồi khâu vá dưới ánh
mặt trời,hình dung ra những dấu vết nhan sắc hồi còn trẻ của bà, và cả
nét mặt khắc khổnhẫn nhịn của bà bây giờ nữa. Bà ngồi đó lặng lẽ khâu
vá, khiến Cố Tiểu Ảnh xótxa.
Bà chỉ già hơn mẹ CốTiểu Ảnh hai tuổi, nhưng nhìn thì như già hơn đến cả chục tuổi.
Người phụ nữ này, từlúc sinh ra cho đến lúc lớn lên, đều
không có tuổi thanh xuân, ngoảnh đi ngoảnhlại đã về già.Bà rất ít nói,
đôi mắt bà luôn tràn ngập sự bình thản mơ hồ. Khibà nắm chặt tay Cố Tiểu Ảnh, cô có thể cảm nhận được làm da già nua, thô ráp củabà lướt qua bàn tay trẻ trung của Cố Tiểu Ảnh.
Nhưng Tạ Gia Dung, chỉđơn giản là nắm chặt tay Cố Tiểu Ảnh,
dùng hơi ấm của nó, sự dứt khoát của nó,sự hoan hỉ của nó, thậm chí kèm
theo đó là ánh mắt có phần e dè và lo sợ, dặndò cô: “Lần sau con lại đến chơi nhé!”
Cố Tiểu Ảnh gật đầu,cũng nắm chặt tay Tạ Gia Dung.
Thế là, trong chuyếnđi đến thành phố R, Cố Tiểu Ảnh không chỉ ấn tượng với đám ruồi muỗi dày đặc,mà còn nhớ đến ánh mắt da diết của
một người mẹ, dù phương ngôn ở đó sao mà khóhiểu, nhưng Cố Tiểu Ảnh đã
hiểu ra tất cả qua ánh mắt của Tạ Gia Dung.
Có điều cô thực sựkhông dám nói với Tạ Gia Dung, tuy cô thích Quản Đồng, nhưng cũng vẫn chưa cócách nào tự thuyết phục mình bước vào
một cuộc hôn nhân ở cái tuổi còn quá trẻnày.
“Hôn nhân”- từ nàysao mà nặng nề, sao mà nghiêm túc, cô cảm
thấy hiện tại mình không đủ sức gánhlấy. Cô mới có 25 tuổi, còn có bao
nhiêu những năm tháng thanh xuân để tận hưởng.Trong cuộc sống của cô có
những chàng trai muốn hẹn hò, có sự nghịch ngợm củacác nữ sinh, có sự
tin tưởng bạn bè, sự lười nhác của học sinh, thậm chí còn cócả sự hâm mộ của độc giả. Thế giới của cô quá phong phú đa dạng, cô không camtâm
không tình nguyện tự trói mình vào một cuộc hôn nhân.
Hơn nữa, nói một cáchhơi ích kỷ, cô cũng không dám chắc sau
này có gặp được một người tốt hơn, yêucô hơn không, giờ đã quyết định
ngay cho cả cuộc đời mình, liệu cô có thiệtthòi không?
……
Lúc đó, những suy nghĩ,toan tính không thể nói với ai thực sự là một rào cản đặt trước mắt Cố Tiểu Ảnh.
Nói cách khác, rào cảnlớn nhất đối với cô, không phải là sự
nghèo nàn vật chất, không phải vì Quản Đồngkhông đủ tốt, mà vì cô chưa
chuẩn bị đủ tâm lý để lấy chồng. Sâu thẳm trongtim, cô tò mò, mong muốn, chờ đợi, nhưng lại không hề có cảm giác khao khát mạnhmẽ đối với chuyện hôn nhân.
Cho đến tận cuối năm.
Những ngày cuối năm,hoạt động đào tạo Đảng viên toàn tỉnh
bước vào giai đoạn cao trào. Quản Đồng đượcđiều động về văn phòng nhóm
lãnh đạo, từ đó bắt đầu quãng thời gian làm thêmliên miên tối tăm mặt
mũi. Khoảng thời gian đó, Quản Đồng không chỉ không có thờigian yêu
đương, mà thậm chí buổi tối còn ngủ lại ở văn phòng.
Cố Tiểu Ảnh tuy khôngthừa nhận ra miệng, nhưng nỗi nhớ Quản
Đồng càng ngày càng da diết, da diết đếnmức cô bắt đầu bị hoang tưởng,
luôn cảm thấy có tiếng chuông điện thoại, tiếngchuông báo tin nhắn của
anh, nhưng mở ra xem thì chẳng thấy có gì
Khoảng thời gian đósao mà dài thê thảm, dài đến mức cô không
thể nào không thừa nhận, hóa ra,trong quãng thời gian vừa rồi, anh thực
sự đã trở thành một phần quan trọng nhấttrong cuộc đời cô, dù cô vẫn đi
hát Karaoke với các học sinh nam, đi mua sắm vớicác bạn gái, tán gẫu với sinh viên trong giờ học… Nhịp điệu sống của cô không cógì thay đổi,
nhưng vì sự thiếu vắng anh, thế giới của cô như thiếu đi mất gìđó!
Cuối cùng cô cũngkhông thể không thừa nhận: hóa ra, cuộc sống của cô có phong phú thêm bao nhiêuđi nữa, cũng không bằng được lúc anh
đứng trước mặt cô và mỉm cười hiền lành vớicô.
Cứ như vậy, đã khôngthể kìm nén được nữa, thì cần gì phải kìm nén. Một buổi tối trước tết, Cố Tiểu Ảnhcuối cùng cũng tốn hết 14 cuộc
“điện thoại truy tìm” đến tìm ra Quản Đồng, rồilại trải qua sự kiểm tra
nghiêm ngặt của bảo vệ mới đến được văn phòng anh. Vừamở cửa, làn khói
thuốc dày đặc đã khiến cô hết hồn!
Khi xua hết khói thuốclá, cô thấy mấy người đàn ông mắt đỏ
ngầu, hút thuốc như ống khói để giữ tinhthần cho tỉnh táo. Cô thấy xót
xa. Rồi ánh mắt cô lướt qua lần lượt các khuôn mặttrong phòng để cuối
cùng tìm ra được khuôn mặt gầy ốm của Quản Đồng, cô càng thấymuốn khóc.
Sao anh có thể mệt mỏi đến mức này chứ?
Quản Đồng không hútthuốc, nhưng xem ra tinh thần cũng rất
khá, vẫn còn đùa được: “Chà, Tiểu Ảnh,em xem, chúng tôi không làm lãng
phí tiền của người nộp thuế đấy chứ?”
Cố Tiểu Ảnh nhìn đồnghồ: mười một giờ đêm, thế mà năm sáu
người đàn ông tầm hơn 30 tuổi trước mặt côvẫn còn đang làm thêm giờ
sao?!
Cuối cùng thì cô cũngmềm lòng, những lời chia tay cuối cùng cũng không thể nói ra được nữa.
Đêm đó, Quản Đồng tiễncô xuống dưới tầng. Dưới bóng cây tùng
xum xuê, anh hôn cô nồng nàn. Cô gần nhưnghẹt thở, còn anh thì mệt mỏi
ngả vào lưng cô thì thầm: “Anh nhớ em vô cùng,Tiểu Ảnh, nhưng giờ