
Cố Tiểu Ảnh khẽ thởdài chép chép miệng, tự an ủi mình: thôi
ăn đi ăn đi, đằng nào cũng rán trongchảo mỡ rồi, vi khuẩn bị đun chết
hết rồi.
Nghĩ rồi, cô gắp mộtmiếng thịt cho vào miệng, cố sức nhai, cũng phải thừa nhận hương vị
khá ngon.Nhìn cô ăn vui vẻ, Quản Lợi Minh hài lòng lấy đầu đũa xỉa xỉa
răng, rồi gắp mấymiếng thịt vào bát Cố Tiểu Ảnh, bảo cô: “Ăn nhiều một
chút, con bé này gầy gòquá”.
Cố Tiểu Ảnh sững sờnhìn đôi đũa vừa mới dùng xỉa răng, lại
nhìn mấy miếng thịt toàn mỡ trong bátmình, tư duy tưởng tượng phong phú
lại bắt đầu làm dạ dày của cô lộn nhộn. QuảnĐồng hơi thắc mắc về việc cô đột ngột giảm tốc độ, nghĩ ngợi, rồi sẻ một nửa chỗcơm trong bát cô
sang bát mình. Anh làm việc đó một cách rất tự nhiên, nhìn từchỗ Cố Tiểu Ảnh, khuôn mặt không đeo kính của Quản Đồng trông thật hiền lành
đẹptrai dưới ánh đèn.
Dạ dày Cố Tiểu Ảnh lạidần dần trở lại bình thường.
Quản Lợi Minh lạikhông vui, gắt con trai: “Nó đã ăn ít thế
rồi, con lại làm người ta nghĩ nhàmình không muốn cho khách ăn cơm hả?”
Quản Đồng ngẩng đầugiải thích: “Cô ấy ăn ít cơm, bát cơm nhà
mình to, cô ấy ăn không hết, để lạibát sẽ cảm thấy áp lực quá”.
“Áp lực?” Quản LợiMinh bật cười, “Ăn cơm mà cũng có áp lực à, hồi trước khi nhà mình ăn không đủno thì thấy có cơm ăn là việc hạnh
phúc nhất đời, con người nai lưng làm việcchẳng phải chỉ vì miếng ăn hay sao!”
Quản Đồng nhíu mày:“Con người không phải chỉ sống để ăn”.
“Con người không sốngđể ăn, thì sống vì cái gì ?” - Quản Lợi
Minh trợn mắt, cảm thấy thằng con mìnhcàng ngày càng khó hiểu.
“Còn ai ăn canh nữakhông?” - Tạ Gia Dung đi ra dàn hòa, vừa
múc canh vừa nói với Cố Tiểu Ảnh: “Đâylà mướp nhà trồng đấy”.
Cố Tiểu Ảnh phải cố gắnglắm mới hiểu bà nói gì, “à” một tiếng trả lời, rồi giơ tay nhận lấy bát canh.Sau đó, nhân lúc mọi người không để ý, luồn một tay xuống dưới gầm bàn, nhẹ véoQuản Đồng. Quản Đồng
dường như cũng ý thức ra điều gì đó, cuối cùng bỏ cuộc buồnbực ngồi ăn
cơm, không nói gì nữa.
Bữa ăn đầu tiên saukhi về nhà, kết thúc trong tình trạng bằng mặt nhưng không hề bằng lòng như vậy.Buổi tối, Cố Tiểu Ảnh nằm trên
giường, trong lòng cảm thấy những cảm xúc khómiêu tả bằng lời, không ra
khó chịu, nhưng cũng chẳng hẳn dễ chịu.
Vài ngày sau đó hầunhư cũng trôi qua trong sự tranh cãi và
bực bội vô vị như vậy. Trong khoảng thờigian đó, Quản Đồng cũng được mời ăn chiêu đãi với các vị lãnh đạo địa phương,anh không muốn cũng khó từ
chối những chuyện quan hệ xóm giềng này. Với tư cáchlà một “thanh niên
kiệt xuất” duy nhất ở địa phương đang làm việc tại cơ quanquyền lực cao
nhất tỉnh, sau một bữa tiệc trưa, Quản Đồng bị chuốc đầy một bụngrượu
trắng 52 độ, còn Cố Tiểu Ảnh nhờ lập trường cứng rắn vững vàng mới may
mắnthoát nạn. Ăn xong trưởng thôn cho xe đưa Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh về nhà, suốtđường về Quản Đồng chỉ nhíu mày im lặng, đến khi về đến cửa
nhà thì không chịunổi, đã nôn một trận tối tăm mặt mũi.
Lẽ dĩ nhiên là việcnày làm Tạ Gia Dung rất xót ruột chạy ra
chạy vào nấu canh giã rượu cho con,còn Quản Lợi Minh thì giữ đúng phong
cách “bố chồng tương lai”, hỏi han Cố TiểuẢnh về chuyện bữa tiệc có
những người nào, là quan chức to đến đâu. Cố Tiểu Ảnhbiết tỏng ông hỏi
là để đi kể lể với các ông bạn, nên cái gì cũng đáp “không biết”“không
nhớ nổi”, khiến Quản Lợi Minh tiếc nuối thở dài sườn sượt.
Thực ra đến lúc này,Cố Tiểu Ảnh đã bắt đầu có tư tưởng không
nhịn nổi muốn bùng nổ: Quản Đồng say đếnkhông còn biết trời đất gì nữa,
ngủ rồi mà vẫn còn nhíu mày nhăn mặt, chắc chắnlà đang khó chịu ở đâu.
Cô muốn lấy chậu nước rửa mặt cho Quản Đồng, nhưng cứphải tiếp chuyện
Quản Lợi Minh lải nhải; toàn những chuyện như các con ở trên đấykhông có người thân thích, phải chăm sóc Quản Đồng chu đáo; nào là con gái,
lấychồng rồi thì phải chăm lo việc nhà, không được nghĩ ngợi lung tung;
nào là cuộcđời con gái quan trọng nhất vẫn là lấy chồng sinh con; nào là xem ở thôn bên cạnhcon gái nhà ai đó cũng học tiến sỹ, cũng có bao
nhiêu là kiến thức đấy chứ, cuốicùng vẫn là một cô gái già, chẳng lấy
nổi chồng…
Cố Tiểu Ảnh
ậm ừnghe, trong lòng muốn bốc hỏa. Đến mẹ mình còn chẳng yêu cầu mình
phải tam tòngtứ đức, mà ông lại còn phải lên lớp tôi? Hơn nữa, có chắc
là tôi sẽ làm con dâuông không? Dù gì tôi cũng đang ở tuổi thanh xuân,
chưa muốn đâm đầu vào lấy chồngđâu nhé!
Mãi rồi đến lúc khôngthể chịu được, cô đứng phắt dậy, nở một
nụ cười: “Cháu đi lấy cho Quản Đồngchút nước nóng rửa mặt.”
Không đợi Quản LợiMinh nói gì, Cố Tiểu Ảnh chạy khỏi phòng
như thoát thân, hướng thẳng vào bếp.Quản Lợi Minh đứng phía sau há hốc
mồm, nghĩ bụng không biết con trai mình có cầnrửa mặt không, rồi cũng
không nói gì thêho một tiếng quay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng ông đi rakhỏi sân nhà, Cố Tiểu Ảnh vừa lấy nước trong bếp vừa thở dài.
Tình hình cuộc gặp gỡđầu tiên giữa Cố Tiểu Ảnh và bố mẹ chồng tương lai diễn ra như thế đấy. Lần đó,cô đã nhìn thấy nụ cười chất phác của bố mẹ Quản Đồng, nghe được những giọng điệulíu lo như chim hót của
người nhà quê, và cô biế