
ững nhân vật cựphách như vậy thì thường
năm thê bảy thiếp, ông ngoại của Quản Đồng đương nhiêncũng không ngoại
lệ. Vợ cả của ông ở căn nhà cũ tại thành phố R, vợ hai xinh đẹptheo ông
đến căn nhà mới ở Đông Bắc. Nhưng dù gì thì vợ cả cũng là vợ cả, cũnglà
người vợ được mai mối cưới xin đàng hoàng, con của vợ cả là con
trưởng,chính là ông ngoại Tạ Minh Giám của Quản Đồng. Tạ Trường Phát
muốn con trai kếthừa sự nghiệp của mình, nên đã để con ra nước ngoài học từ sớm.Ai ngờ Tạ MinhGiám học hành xong lại hoàn toàn không hào hứng
với việc kinh doanh, mà đi theochính phủ quốc dân, tràn trề hoài bão
muốn cứu nguy cho hàng triệu đồng bàothoát tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nhìn chấy viễn cảnh liên kết giữa kinh doanhvà chính trị trước mắt, Tạ
Trường Phát cũng ngầm ủng hộ lựa chọn của con trai,để dọn đường, ông
cũng qua lại không ít với các quan chức. Đáng tiếc là, chínhphủ quốc dân cũng đã không cứu nổi hàng triệu đồng bào, mà còn phải rút luiliên
tiếp, cho đến khi phải rút về một hòn đảo nhỏ cách xa đại lục, tất
nhiên,trên con tàu thoát thân đó có cả Tạ Minh Giám.
Thế là, đầu năm 1949,không còn đường nào để di, Tạ phu nhân
đang mang thai 6 tháng đành phải đến trúngụ ở nhà Tạ lão thái thái đang ở một mình tại thành phố R. Nhưng kể từ ngày mẹcủa Quản Đồng là Tạ Gia
Dung ra đời đã phải lớn lên trong cái danh “hậu duệ củaQuỷ trắng”.
Cô bé đương nhiênkhông có bạn bè, mà vào thời điểm đó, cho
đến cơn bão cách mạng sau này, Tạ GiaDung đã quen với việc lang thang
đầu đường xó chợ, bị chửi, bị đánh, mới mấy tuổiđã ra bờ biển vớt rong
biển như con trai. Núi đá sắc nhọn và những hạt muối mặnchát đã vùi lấp
tuổi thanh xuân của một cô gái như hoa như ngọc. Hay cũng có thểnói, Tạ
Gia Dung lúc đó đã chẳng còn gì khác biệt so với những thiếu nữ
nôngthôn. Cuộc sống của thư hương môn đệ hoặc những gia đình giàu có, cô chưa từngđược hưởng, lại càng không thể nói đến việc được học hành.
Trình độ văn hóa củacô chỉ dừng lại ở vài từ ít ỏi trong sách giáo khoa
tiểu học, và mong muốn cảcuộc đời chỉ đơn giản là lấy chồng và sinh con.
Thế nhưng, chẳng aimuốn lấy c
Đó là quãng thời giantuyệt vọng đến tê dại. Lúc đó, cô gái
được coi là xinh đẹp nhất thôn, đã nghĩ,con người quả là phải biết chấp
nhận số phận. Cha mẹ cô đã nợ người ta, giờ côphải trả, hoặc giả cũng là một kiểu chuộc tội.
Khi đó, cô đã định cứở một mình như vậy, suốt đời.
Vậy mà, ngoài sự tưởngtượng của cô, đầu những năm 70, khi một trận bão còn chưa kết thúc, lại có ngườikhông sợ trời không sợ đất vẫn
lấy cô làm vợ?!
Người đó chính là QuảnLợi Minh, bố của Quản Đồng, bần nông chính gốc.
Đó là một trận phongba trong cả huyện thành nhỏ bé. Nhưng dù
bão tố có dữ dội đến đâu, Quản LợiMinh vẫn để ngoài tai mọi lời dị nghị
để làm đám cưới với Tạ Gia Dung. Kể từđó, Quản Lợi Minh bắt đầu “cùng
hưởng” những nỗi thống khổ và khó khăn của TạGia Dung, thậm chí vì thế
mà mất đi cơ hội được tuyển đi làm công nhân, cả đờichỉ có thể làm nông
dân mà thôi.
Vậy là, một năm sauđám cưới, Quản Đồng ra đời, hai năm sau là Quản Hoa. Tuy rồi Quản Hoa mất sớmkhi mới lên 5, nhưng dù gì, cuộc sống của Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung cũng dầnbình ổn. Lại hai năm nữa trôi
qua, khi tiếng kèn cải cách mở cửa càng ngày càngvang dội, xương cốt của Tạ Minh Giám được mang về quê hương. Chính là Quản LợiMinh đã an táng
hài cốt của Tạ Minh Giám và Tạ phu nhân đã qua đời trước đó ởcùng một
nơi, mà trong suốt quá trình an táng đó, Tạ Gia Dung không rơi một
giọtlệ.
Năm đó Quản Đồng 10tuổi. Dường như cậu không thể nào quên, vào ngày chôn cất, mẹ mình
đứng bên mộ,đờ đẫn, không nói một lời nào.
Trong ký ức của QuảnĐồng, người cha Quản Lợi Minh luôn có một vai trò như có như không trong cuộc sốngcủa anh.
Quản Lợi Minh có mộtthói quen đã thâm căn cố đế không thể nào cải tạo được, đó là: bẩn thỉu, ăn nóithô lỗ, tự cho mình là đúng, cố
chấp, hay khoác lác, lại cũng không siêng năng.Vào những lúc nông nhàn
mùa đông, ông thà ngồi phơi nắng tán chuyện trên trờidưới bể với người
ta, chứ không chịu đi làm thuê. Ông còn thích uống rượu, uốngsay rồi là
chửi bới lung tung, chửi Quản Đồng, chửi cả Tạ Gia Dung. Ông cho
rằngtrên đời này người ghê gớm nhất là “người có tiền”, nên ông khinh bỉ người họchành, luôn tin rằng lãng phí thời gian đọc sách không kiếm
được nhiều tiền bằngđi ra công trường làm việc.
Vì thế, năm Quản Đồngthi đỗ nghiên cứu sinh, Quản Lợi Minh đã vuốt râu trợn mắt nhấn giọng: “Tôi sẽkhông bỏ ra một cắc nào cho anh đi học đâu, nhà không có tiền, anh cũng biết rốiđấy!”
Quản Đồng thản nhiêngật đầu: “Con biết ạ”.
Quản Lợi Minh mất hứng,lại càng tức tối: “Anh không cần tiền
của gia đình, thì tự kiếm tiền mà đi học!Haimươi mấy tuổi đầu rồi chẳng
nhẽ không tự nuôi thân được hay sao?”
Quản Đồng vẫn chẳngcó thái độ gì, bình tĩnh đáp: “Được ạ”.
Mấy lời giáo huấntrong bụng Quản Lợi Minh chẳng nói ra được,
ông sốt ruột vừa trợn mắt vừa dậmchân, quay người đi ra khỏi cửa. Chỉ
còn lại một mình, Quản Đồng đứng trong sânnhà ngẩng đầu nhìn trời, thấy
cảm xúc trong lòng hỗn