
h nào dám động vào
cô?
Sợ là sẽ bị Đồng phu nhân giết chết.
Sắc
trời đã sáng choang, ánh nắng chiếu vào trong phòng, chiếu sáng một đôi
đang ôm nhau cùng ngủ, hình ảnh hài hòa xinh đẹp tựa như một bức họa.
Tiếng gõ cửa chậm rãi truyền đến, Đồng Trác Khiêm vừa tỉnh, sau đó thay quần
áo rồi mở cửa, chỉ nhìn thấy mẹ anh mặt mày vui vẻ, đang bưng chén canh
thơm phức trong tay đứng ở cửa, ánh mắt trực tiếp lướt qua anh, nhìn về
phía Phục Linh đang làm tổ trên giường lớn hỏi: "Con bé còn chưa có
tỉnh?"
"Chưa có."
"Bưng đi" Vừa nói, Đồng phu nhân đem canh trong tay đưa cho Đồng Trác Khiêm trên, sau đó đẩy anh đi vào.
"Để canh nguội một chút rồi kêu con bé dậy uống, nhất định phải uống hết
toàn bộ cho mẹ, đừng để quá nguội, nó tỉnh sẽ rất đói bụng, ba con đã ra ngoài xử lý chuyện, mẹ một lát nữa cũng sẽ đi bệnh viện Mary thăm vợ
chồng ông thông gia một chút, hôm nay con cứ ở nhà chăm con bé, chuyện
bên ngoài trước cứ giao cho ba con đi."
Nghe thấy thế, ánh mắt Đồng Trác Khiêm thoáng chốc trở nên lạnh lùng, giống như là một ác quỷ hung ác.diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn
Chuyện lần này đã hoàn toàn vượt quá sự nhẫn nại của anh .
"Mẹ, dọc đường đi cẩn thận một chút."
Đồng phu nhân hoàn toàn không thèm để ý cười cười nói: "Đi vào nhanh đi, mẹ
con cũng không phải là người dễ đối phó như vậy, thay vì lo lắng cho mẹ, không bằng lo lắng cho vợ con đi."
Dứt lời, liền chủ động đóng cửa phòng lại đi ra ngoài, lưu lại một gian phòng yên tĩnh.
Bưng chén canh thập toàn đại bổ thơm phức đi vào, Đồng Trác Khiêm lại lần nữa phải suy nghĩ.
Khi nào thì đánh thức cô đây?
Gọi dậy , vạn nhất nổi điên thì làm sao bây giờ?
Nếu không gọi dậy, cô ấy đói bụng thì làm sao bây giờ?
Này *** cứ như đang muốn làm chuyện gì xấu vậy? Thế nào muốn lựa chọn còn khổ cực hơn so với đánh giặc vậy.
Suy đi nghĩ lại, Đồng Trác Khiêm quyết định đánh thức cô, đặt chén canh lên bàn, sau đó đi tới mép giường ôm lấy thân thể của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô ——
Phục Linh lúc này đã ngủ rất say, rất say .
Về phần có thơm đến trình độ nào, cũng không biết.
Cô mệt mỏi cả một ngày, tâm tình cũng mệt mỏi, hai mươi năm qua cũng chưa từng có cảm giác mệt như vậy.
Giống như gân cốt toàn thân bị phá hủy nặng nề.
Mà khi cô đang ngủ rất say rất say, lại rõ ràng cảm nhận được bộ râu mê
người kia đâm vào trên mặt của cô, có một chút cảm giác ngứa.
Hơn nữa còn có đôi môi mềm mại ôn nhuần.
Trong phút chốc, Phục Linh tỉnh lại, cảm giác được đôi môi bị gặm cắn, nhất thời tức đến sượng mặt.
"Đồng Trác Khiêm, cút ngay cho bà."
Loại phản ứng này, nằm trong dự liệu.
Đồng Trác Khiêm lập tức buông cái miệng đã bị anh ngược đãi không còn hình
dáng , sau đó đứng dậy, lôi kéo ống tay áo cùng cổ áo, tỉnh táo dị
thường nói: "Đã dậy."
Bộ dáng này, khiến cho Phục Linh có cảm giác anh giống như khách làng chơi.
Trong lòng cô có chút khó chịu, nhất thời lại bị một mùi thơm hấp dẫn, phải
biết cô đã thật lâu chưa ăn gì, lúc này ngửi thấy mùi thơm của thức ăn,
còn không điên cuồng lên sao?diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Lập tức đứng lên, lung tung sửa lại quần áo, liền chạy đến nơi phát ra mùi thơm.
Bộ dáng kia, giống như vừa thoát ra từ dưới đáy xã hội, chạy về phía cuộc sống tốt đẹp hơn.
Vừa mở cái chén ra, Phục Linh lại yên lặng .
Vẫn là con chim bồ câu mập mập đều đều đang nằm một tư thế vô cùng bất nhã
trong nồi, nhìn dáng dấp, đã oanh liệt hy sinh lâu rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, Phục Linh đi về lại bên người Đồng Trác Khiêm,
sau đó ôm lấy anh, buồn buồn hỏi: "Gia, đây là cái gì?"
Đồng gia anh tuấn nhíu mày một cái, sau cùng mới nhớ ra đó là gì: "Chim bồ câu?"
Trong đầu nhớ lại một loại thuốc cực kỳ bổ thân thể, Đồng gia bưng chén lên,
uống một hớp, sau đó nhìn Phục Linh nói: "Uống rất ngon, nếm thử một
chút đi?"
"Không muốn."
Trời mới biết Phục Linh
không thích ăn gà và chim bồ câu nhất , còn chưa nói tới cái bộ dạng nằm chết trong nồi kia nhìn cũng đủ dọa người, làm sao mà ăn.
Chân mày Đồng gia nhăn càng thêm sâu, nắm lấy tay Phục Linh kéo cô vào trong ngực mình, sau đó bưng chén lên uống một hớp nữa, lập tức hôn lên miệng Phục Linh.
Có chất lỏng từ miệng anh tràn qua trong miệng
cô, mang theo mùi vị trong veo, phảng phất giống như thấy được cảnh
tượng chim bồ câu bay đầy trời.
"Ngô ——" Phục Linh giùng giằng.
Sau đó Đồng Trác Khiêm buông cô ra, ánh mắt sáng tỏ nhìn cô: "Muốn anh tiếp tục đút em như vậy hay là tự em ăn?"
Kẻ địch quá mạnh mẻ, ánh mắt quá đáng sợ, tình thế không cân bằng, suy đi nghĩ lại, Phục Linh cắn răng: "Em tự ăn."
Khốn khiếp, không phải chỉ là một con chim bồ câu sao, chưa từng ăn qua chim bồ câu, chứ không phải chưa thấy chim bồ câu bay?
Ho khan một cái ——
Hình như là chưa từng thấy qua.
Nhận lấy đôi đũa từ trong tay Đồng Trác Khiêm, gắp lấy một miếng thịt, đôi
mắt Phục Linh đẫm lệ, cô gắng sức bỏ thịt vào trong miệng nhai nuốt,
nhất thời cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, lại uống một hớp canh, mùi
vị canh này cũng đủ tiêu chuẩn.
Dường như tay nghề của Đồng phu nhân cũng không tệ, so với cô tốt hơn nhiều.