XtGem Forum catalog
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326001

Bình chọn: 10.00/10/600 lượt.

Về phần tay nghề của Phục Linh tốt thế nào, chúng ta không nói nhiều, cẩn thận hù chết người.diễnđàn✪lê✪quýđôn

Một đôi mắt giống như muốn rơi ra hoàn toàn không nháy mắt một cái nhìn Phục Linh ăn xong.

Đợi đến khi Phục Linh ăn xong, đã là nửa giờ sau , lau miệng qua loa, Phục Linh cười híp mắt nhìn Đồng gia nói.

"Gia, lần tới em làm cho anh ăn."

Đồng gia nghĩ chủ ý này không tồi, nhất thời vui vẻ gật đầu một cái.

Sau đó, anh ăn đồ Phục Linh làm một lần, chính là đến chết khó quên, anh

cảm thấy cho dù có chết không toàn thây cũng không có thảm như vậy.

"Ngoan." Chờ cô lau miệng xong, Đồng Trác Khiêm đột nhiên vô cùng dịu dàng ôm lấy cô, nói một câu thật nhỏ.

Phục Linh có chút mất tự nhiên cười cười, sau đó cởi bỏ áo ngủ trên người mà Đồng Trác Khiêm mặc cho, thay bộ đồ chuẩn bị ra ngoài.

"Em muốn đi ra ngoài?"

Phục Linh nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt đột nhiên có chút trầm thấp: "Không phải nói là đi thăm vợ con Đại Đầu sao?"

Đồng gia hơi híp mắt: "Chờ em nghỉ ngơi đủ đã."

"Em không."

"Mạnh Phục Linh!" Đồng gia đột nhiên hô lớn: "Anh không có nói là không cho

phép, em không nghỉ ngơi tốt thì đừng nghĩ đến chuyện đi."

Phục Linh không có nói cái gì nữa, chẳng qua là tự m ình mặc quần áo vào,

sau đó ngồi ở mép giường, cặp mắt chân thành nhìn chằm chằm Đồng Trác

Khiêm, nếu như nhìn kỹ, anh sẽ phát hiện, nội tâm của cô lại lần nữa rơi vào thương cảm cùng áy náy.

Làm bỏng ánh mắt của anh.

"Đồng Trác Khiêm, nếu như em không tự xử lý tốt chuyện này, đừng nói hiện tại em không cách nào thoải mái nghỉ ngơi, chỉ sợ sau này cũng không thể."

Giọng nói của cô trầm thấp từ tính, cô biết mặc dù trong lòng áy náy bất đắc

dĩ, nhưng cô luôn biết sa sút đi như vậy là không có ích lợi gì, làm

sai, hại người, thì nên đi đền bù.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn

Cô cầm

lấy cái túi, sau đó đi tới bên người Đồng Trác Khiêm, nhẹ nhàng kéo bàn

tay to lớn của anh, cặp mắt mềm mại nhìn anh.

"Trác khiêm, em hiểu bây giờ phải làm gì."

Anh bực mình nhìn Mạnh Phục Linh một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng tránh qua đi ra khỏi phòng.

Sắc mặt Phục Linh cứng đờ, lại đột nhiên nghe được bên ngoài truyền tới giọng nói.

"Lập tức lái xe đến đây, ông đây muốn dùng."

Trong phút chốc, Phục Linh nở nụ cười vui vẻ, cô nhẹ nhàng chạy ra ngoài, ôm

lấy Đồng Trác Khiêm từ phía sau, lấy phương thức giống như không muốn xa rời anh ôm lấy anh.

Mặc dù, tay của cô không ôm hết được.

"Anh tốt nhất."

"Anh đây không tốt còn ai có thể tốt?" Mưa bụi đi qua, ai nói không phải là cầu vồng rực rỡ?

Xe được Tề Tiểu Chấn mang tới, bỏ lại xe trong nháy mắt, còn oán hận nhìn

Đồng Trác Khiêm một cái, giống như đùa giỡn đứa nhỏ nóng tính.

Theo thông tin, Tề Tiểu Chấn đang yêu.

Đối phương hình như là một sinh viên đại học, lớn lên coi như cũng không tệ, gia thế giống nhau không cần nói tới.

Hôm qua không biết từ nơi nào nghe được cô bé kia bị nhị thiếu gia nhà giàu bắt nạt, nhất thời liền mượn xe của Đồng Trác Khiêm lái đi hùng dũng

oai vệ, khí phách hiên ngang mang người ta đi tìm tên kia tính sổ.

Về phần tình hình thực tế phía sau ra sao, Phục Linh vẫn đoán được.

Phải là như vậy.

Lúc đó thành công làm anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân hai mắt đẫm lệ nhìn

bóng dáng phong tao của Tề Tiểu Chấn, bị rung động mê hoặc thật sâu, sau đó hai người trẻ tuổi thuận lợi rơi vào bể tình.

Về phần

vào lúc này, là thời gian ăn cơm, nhất định là đang khanh khanh ta ta,

đột nhiên bị điện thoại của Đồng Trác Khiêm quấy rầy , trong lòng nhất

định là rất không thoải mái , cho nên mới có cái loại ánh mắt như bạn

gái bị người ta đoạt đi đó.

Thật có lỗi, hai tay Phục Linh tạo thành chữ thập thấp giọng cầu nguyện.

Xe đi ra khỏi cửa tiểu khu, ra khỏi thị khu thật lâu cũng chưa có đến nơi.

Một đường từ phồn hoa nhộn nhịp đến khi thưa thớt người, chạy qua rừng cây

ướt át xanh miết còn có buội cỏ, sau đó lại chạy tới một vùng hoang vu

vô tận.

Nhà gạch ngói rách nát, trên nóc tỏa ra khói, giống như là đang nấu cơm.

Đây cũng là bộ dáng trấn nhỏ bí ẩn trong núi lớn.

Phục Linh có chút hoảng hốt, cô không biết, ở nơi mà cuộc sống túng quẫn như thế này, trụ cột duy nhất của cô nhi quả phụ bọn họ đã không còn, thì

họ sẽ phản ứng ra sao?diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

Khóc như mưa, cảm giác sống không nổi nữa, hay là la hét muốn cô bồi thường?

Nếu như là như vậy, cũng rất tốt, ít nhất có thể để cho lòng của cô thông thoáng một chút, áy náy ít đi một chút. Sau khi ra khỏi vùng ngoại ô thời tiết bắt đầu có mưa nhỏ và lạnh hơn.

Những cơn gió rét lạnh thổi vù vù, các hạt mưa rơi tí tách như những đóa hoa nhỏ bay từ trên trời xuống.

Phục Linh thấy lành lạnh rùng

mình, nhiệt độ trong xe tăng cao lên, một tay Đồng Trác Khiêm vừa lái xe vừa cởi áo khoác của mình đưa cho Phục Linh, “Mặc vào đi.”

Nhìn quân hàm hai gạch hai sao trên nền áo màu xanh lá chợt làm ánh mắt Phục Linh đau nhói.

Ở trong thành phố anh chưa bao giờ cởi đồng phục xuống, dường như màu

xanh lá cây đại diện cho việc khi mùa đông qua đi tất cả cằn cỗi sẽ biến mất chỉ còn lại mùa xuân mùa của những cây cối xanh tươi.

Thế