
, sải bước đến trước mặt Đào Huyên Lê, đưa tay nắm lấy cổ áo cô ta, hung tợn hỏi: “Là cô! Có phải là cô làm hay không?”
Gương mặt Đào Huyên Lê đỏ lên, sau đó cười khẽ: “Là tôi làm thì sao——”
Là tôi làm thì sao?
Đúng vậy, là cô ta làm thì sao?
Trường An tự giễu cười một tiếng, để mặc hai người này ở đây day dưa không rõ, cô nên vòng qua người bọn họ tránh ra, có một số việc, nếu đã quyết
định thoát khỏi người ta, như vậy ngay cả việc nhìn mặt cũng không cần
thiết.
“Anh nhìn đi——” Đào Huyên Lê chỉ vào Trường An đang bỏ
đi, giống như giễu cợt nói: “Anh ở đây chất vấn tôi, người ta cũng không quan tâm một chút nào, anh cần vì một cô gái không có quan hệ mà phá
huỷ tình cảm vợ chồng giữa chúng ta sao?”
“Cô gái không có quan
hệ sao?” Lục Cảnh Sinh cười lạnh, sau đó buông cổ áo Đào Huyên Lê, nhìn
bóng lưng Trường An đang dần dần rời đi, giật giật môi.
“Cô ấy là cô gái tôi yêu nhất trên đời này, cô nói không có quan hệ sao?”
Bỗng nhiên, Đào Huyên Lê giống như đi lạc vào trong sương mù, nghe được âm
thanh vỡ vụn, sau đó nhìn thấy tình cảm và kiên trì một tay mình dựng
lên, trong nháy mắt sụp đổ, bao phủ dưới lớp bụi bặm dầy đặc.
Bả vai Trường An lung lăng không hiểu được, giống như là run rẩy.
“Thật sự cám ơn Lục Cảnh Sinh coi trọng cô gái của tôi như vậy, nhưng mà cô
gái của tôi không cần anh yêu, chỉ cần có tôi là được rồi, về phần Lục
Cảnh Sinh anh, trước tiên nên phụng bồi phu nhân Lục đi thay quần áo đi, nếu không, thứ bị vứt bỏ cũng không phải là mặt mũi tôi.”
Sau
lưng, âm thanh mạnh mẽ từ tính xen lẫn một chút mị hoặc vang lên, Lạc
Sâm ưu nhã đi đến, sau đó kéo mu bàn tay Trường An, nhẹ nhàng hôn: “Xin
lỗi, anh tới hơi trễ.”
Trường An có cảm giác muốn rơi nước mắt,
cô chưa từng thấy nhịp tim mình đập nhanh như vậy, giống như nó lập tức
sẽ nhảy khỏi lòng mình, sau đó phá vỡ lồng ngực chui ra.
Ánh mắt tà mị đảo quanh gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, đột nhiên cô cảm thấy có
người đàn ông tên Lạc Sâm này ở bên cạnh cũng rất tốt, ít nhất là cô
không phải một mình.
Sau đó, Trường An làm chuyện kinh động nhất trong cuộc đời cô.
Cô cúi người xuống, thân thể thẳng tắp chạm vào thân thể Lạc Sâm, sau đó hôn lên khoé môi Lạc Sâm——
Trằn trọc di chuyển.
Nhẹ nhàng gặm cắn.
Giống như là hạt sương ở bờ sông tìm kiếm được mùi thơm mà mình mong đợi, làm cho trái tim Trường An mềm yếu, mà Lạc Sâm lại cười đắc ý, sau đó ôm
lấy vòng eo Trường An, cái hôn sâu này làm cho anh rất vui vẻ.
Trong đầu Lục Cảnh Sinh giống như nổ tung lần nữa, cả người hắn bắt đầu cứng
ngắc, nhưng hắn không thể đi cắt đứt sự thân thiết giữa hai người bọn
họ.
Đột nhiên mọi người đi vào, nhìn đôi nam nữ ôm hôn giống như thần tiên, tình huống này còn đẹp hơn cảnh vật trong phim ảnh.
“Cảnh Sinh, anh nhìn đi, đây chính là cô gái anh yêu, thay đổi thất thường. . . . . .”
“Câm miệng!” Bỗng nhiên Lục Cảnh Sinh cắt đứt lời cô: “Đi vào thay y phục đi.”
Đào Huyên Lê vui mừng, sau đó rời đi, lại nghe được câu tiếp theo của Lục Cảnh Sinh.
“Sau khi trở về, ly hôn đi.”
Dứt lời, hắn tiêu sái bước đi, muốn lập tức! Lập tức! Không muốn nhìn thấy cảnh tượng làm cho tròng mắt hắn muốn rách ra.
Trường An, anh cứ tưởng cả đời này mình sẽ không hiểu gì là đau đớn, nhưng bây giờ anh thật là đau, giống như là bị người khác đâm vô số cây kim vào
nó.
Có lẽ, đây là báo ứng.
Đây là cái giá báo ứng anh đã từng tổn thương em.
“Lạc tiên sinh, đây là bạn gái anh sao? Thật là xinh đẹp bất khả chiến bại,
Trung Quốc có câu nói như vậy phải không?” Một người đàn ông râu quai
nón đi tới, bên cạnh hắn là một mỹ nữ tóc vàng, hai người đứng chung một chỗ, đàn ông cao ráo, phụ nữ thấp bé, xứng đôi vô cùng.
Lạc Sâm cười đáp: “Tra Nhĩ Tư tiên sinh, xin cho phép tôi giới thiệu, đây là vị hôn thê của tôi, đến từ Trung Quốc, tên là Phó Trường An.”
Ánh
mắt Tra Nhĩ Tư có chút kinh ngạc, một lúc sau cười nói: “Cô gái có thể
làm cho anh cam tâm kết hôn, khẳng định không thể khinh thường.” Dứt
lời, hắn nhìn Trường An, sau đó gật đầu vui vẻ: “Tiểu thư Trung Quốc
xinh đẹp, tôi chúc phúc hai người.”
Trường An ngẩn người, sau lưng bị người nào đó nắm chặt, cô hoảng hốt trả lời: “Cám ơn.”
Khoé miệng Lạc Sâm đột nhiên mỉm cười, cười đến mức trầm bổng theo gió xuân. Lúc họ rời đi thì đã là buổi chiều, gần tới buổi tối, Trường An ngồi vào
trong xe, Lạc Sâm cũng đi theo vào, anh quay đầu nhìn cô gái bên cạnh,
tóc của cô bởi vì thời gian xã giao hơi dài mà có chút rối loạn, vì vậy
anh tự nhiên giúp cô vén tóc về phía sau tai.
Động tác dịu dàng
lại mang theo một chút hơi thở mập mờ, làm cho Trường An không tránh
khỏi cảm thấy lỗ tai có chút đỏ lên, còn có cảm giác ngứa ngáy.
“Xấu hổ sao?” Giọng nói tràn đầy từ tính của Lạc Sâm quanh quẩn bên tai cô,
giống như cơn gió ấm áp ngày xuân thổi trên mặt, có chút hư ảo.
Giống như giờ phút này, anh thật sự yêu cô.
Ngay sau đó, Trường An hồi hồn, âm thầm chửi mình suy nghĩ quá nhiều, sau đó nói: “Không có.”
Sau khi nói xong, đột nhiên Lạc Sâm cười sảng khoái, làm mặt Trường An lại đỏ lên lần nữa.
“Lái xe!”